Chương 93: Chân tướng sáng tỏ

Tần Họa tan làm về nhà, vừa mở cửa đã nhìn thấy ánh nến lung linh khắp phòng.

Dõi theo ánh nến, cô còn nhìn thấy những cánh hoa hồng trải đầy trên nền đất, hương hoa nhẹ nhàng lan tỏa trong không khí.

Khóe môi Tần Họa khẽ cong lên, cô gọi một tiếng: Giang Cảnh Sơ?

Trong nhà mãi chẳng có ai trả lời.

Ý cười nơi đáy mắt cô càng sâu hơn, cô cẩn thận men theo cánh hoa hồng, đi đến phòng khách, đảo mắt nhìn quanh nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng người mình mong đợi.

"Anh trốn ở đâu vậy? Trong phòng ngủ à? Em vào đây nhé."

Cô cố tình bước nhẹ chân, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ vẫn không thấy Giang Cảnh Sơ đâu.

Lạ thật, đã bày biện lãng mạn thế này, sao người lại không có mặt?

Tần Họa nghĩ nghĩ, lại chạy ra ban công tìm rồi lục lọi cả phòng ăn, cuối cùng ánh mắt mới dừng lại ở cánh cửa phòng thay đồ.

Ánh mắt cô khẽ d.a. o động, nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Quả nhiên, một bóng người lặng lẽ ngồi trên ghế sofa.

"Ha! Tìm thấy anh rồi nhé!"

Tần Họa bật cười, cúi người ôm lấy cổ Giang Cảnh Sơ, hôn mạnh một cái lên má anh.

Sao lại trốn ở đây?

Nếu là bình thường, chỉ cần Tần Họa chủ động hôn mình, Giang Cảnh Sơ nhất định sẽ kéo cô vào lòng, hôn sâu thêm.

Nhưng lần này, anh chỉ lặng lẽ quay đầu lại, ánh mắt trầm lặng nhìn cô: Em về rồi à??

"Tần Họa cuối cùng cũng nhận ra sự bất thường. Cô bước đến trước mặt anh, quỳ gối xuống, để ánh mắt ngang bằng với anh."Anh sao vậy?

"Giang Cảnh Sơ mở lòng bàn tay ra, khẽ cười tự giễu."Lúc nãy không cẩn thận nghe được một vài chuyện, có chỗ không hiểu lắm. Tần Họa, em có thể giải thích cho anh không?"

Ánh mắt Tần Họa chậm rãi dời xuống, rơi vào lòng bàn tay anh, nơi đó đang đặt một chiếc bút ghi âm màu đen.

Đồng tử cô co rút kịch liệt.

Chiếc bút ghi âm này, ban đầu cô giữ lại chỉ để đề phòng bị Viên Mai uy hiếp.

Không ngờ, hôm nay lại bị Giang Cảnh Sơ vô tình nghe thấy.

Tần Họa mím chặt môi:

"Anh... không hiểu chỗ nào?"

Giang Cảnh Sơ sắc mặt điềm tĩnh nhưng nhìn kỹ thì có thể thấy, trong mắt anh đã ngập tràn đau đớn.

"Anh muốn biết, năm đó chúng ta chia tay... mẹ anh đã đóng vai trò gì?"

Tần Họa khẽ thở dài:

"Mẹ em nợ nần vì cờ bạc, thiếu năm triệu. Dì ấy cho mẹ em mượn tiền, với điều kiện... là em phải chia tay với anh."

Những lời giấu kín suốt năm năm, mỗi khi nhớ lại đều như khoét rách từng thớ thịt trong lòng cô. Nhưng khi thật sự thốt ra hôm nay, lại nhẹ nhõm đến lạ kỳ.

Giang Cảnh Sơ nghe cô bình thản thừa nhận, trái tim như bị d.a. o đ.â. m một nhát, đau đến mức không thể hít thở.

Anh từng nghĩ đến vô vàn lý do khiến họ phải chia tay nhưng chưa bao giờ nghĩ đến Viên Mai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!