Chương 44: Đồng nghiệp kiếm chuyện

Ban đầu, Tần Hoạ chỉ lặng lẽ rơi nước mắt, không phát ra âm thanh gì. Nhưng khi nghe bốn chữ

"đừng khóc, anh ở đây" của Giang Cảnh Sơ, cô lập tức không kiềm chế được nữa. Cô túm lấy cổ áo anh, vùi mặt sâu vào lồ ng n.g.ự. c anh, từ tiếng nức nở nhỏ dần biến thành tiếng khóc nức nở không thể kìm nén.

Trái tim Giang Cảnh Sơ đau nhói như bị ai bóp nghẹt, trong mắt tràn đầy thương xót.

Người mất thì không thể sống lại. Cho dù anh có bản lĩnh lớn đến đâu, vẫn có những chuyện anh không thể làm được.

Anh chỉ có thể ôm cô chặt hơn nữa, vỗ nhẹ nhẹ lên lưng cô như muốn an ủi như thể có thể xoa dịu phần nào nỗi đau trong lòng cô.

Tần Hoạ cũng không rõ vì sao mình lại đột ngột mất kiểm soát như thế. Năm năm trước, ngày bà mất, cô cũng chỉ lặng lẽ ôm lấy thân thể lạnh ngắt của bà, rơi vài giọt nước mắt, sau đó liền cắn răng gắng gượng lo liệu tang sự.

Sau đó lại phát hiện mình mang thai ngoài ý muốn, rồi ra nước ngoài. Mọi chuyện tồi tệ cứ thế ùn ùn kéo tới khiến cô xoay sở không kịp, căn bản không có thời gian để buồn thương.

Đến khi cô thật sự ổn định nơi đất khách, thỉnh thoảng cô mới mơ thấy bà. Nhưng trong mơ, bà lúc nào cũng mỉm cười nhìn cô, không nói một lời.

Mỗi lần tỉnh dậy giữa đêm, cô đều không thể ngủ lại được.

Nói cho đúng thì đây là lần đầu tiên Tần Hoạ thật sự bật khóc vì sự ra đi của bà.

Mãi đến khi Tần Hoạ dần bình tĩnh lại, cũng đã mười phút trôi qua.

Cô siết chặt hai tay chống lên n.g.ự. c anh, muốn đẩy người ra sau một chút.

Áo sơ mi của Giang Cảnh Sơ đã bị nước mắt cô thấm ướt một mảng lớn, vừa nhàu vừa ướt, trông vô cùng chật vật.

Khóc xong rồi sao?

Tần Hoạ khẽ gật đầu, có chút ngượng ngùng.

"Xin lỗi, làm bẩn áo anh rồi."

Giang Cảnh Sơ chẳng hề để tâm, rút vài tờ giấy đưa cho cô:

"Lần cuối anh đến thăm bà, bà vẫn còn rất khỏe mạnh, còn đi rất xa để đón bọn mình mà, sao lại..."

Tần Hoạ nghe đến đây, ánh mắt còn chưa khô hẳn thoáng lên vẻ u uất như thể nhớ đến điều gì đó không muốn nhớ:

"Không có gì, người già rồi, bệnh tật nhiều, đến lúc là đi thôi."

Giang Cảnh Sơ không hoàn toàn tin lời cô nhưng thấy vẻ mặt cô rõ ràng không muốn nói thêm, anh cũng chỉ đành tạm gác lại nghi ngờ trong lòng.

"Vậy khi nào rảnh, chúng ta cùng về Minh Khê Sơn một chuyến. Dù sao anh cũng từng gọi bà là bà nội nhiều năm, xét tình xét nghĩa, cũng nên đi thăm một lần."

Tối hôm đó, hiếm khi Tần Hoạ không mất ngủ.

Cô ngủ một mạch đến sáng, sau khi chỉnh trang xong thì đến công ty.

Công ty vừa trải qua một biến động lớn, ai nấy đều uể oải như cà tím bị sương lạnh làm héo rũ.

Khi Tần Hoạ đi ngang qua dãy bàn làm việc, có cảm giác hàng chục ánh mắt oán giận đồng loạt b.ắ. n về phía cô như thể muốn dùng ánh mắt mà đục thủng người cô.

Cô không liếc nhìn ai, định đi thẳng vào phòng làm việc.

Vừa hay, Tống Á Lệ bưng cốc cà phê từ phòng trà đi ra, thấy Tần Hoạ giống như gà chọi gặp phải đối thủ, toàn thân tức thì dựng lông lên, thần thái bừng bừng sát khí.

"Ồ, chẳng phải là tổ trưởng Tần sao? Nghỉ phép vui vẻ chứ?"

Tần Hoạ sáng sớm đã chẳng buồn dây dưa với mấy lời châm chọc khiêu khích của cô ta, không thèm ngó tới, trực tiếp đi về phía phòng làm việc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!