Chương 40: Nấu cháo tôi ăn

Tần Hoạ không ngờ Giang Cảnh Sơ lại đuổi theo.

Nhìn gương mặt anh gần trong gang tấc, cô sững người trong chốc lát, rồi bất giác chột dạ.

"Ai… ai bỏ chạy chứ?"

Thật ra, ngay cả bản thân cô cũng không hiểu rõ lúc đó mình nghĩ gì. Chỉ biết rằng vào khoảnh khắc ấy, cô bất chợt chỉ muốn thoát khỏi nơi đó.

Giang Cảnh Sơ nhìn chằm chằm vào mắt cô, rõ ràng ban nãy thấy đôi mắt ấy đỏ hoe như vừa khóc, vậy mà giờ lại không thấy chút dấu vết nào.

Tần Hoạ cúi đầu, lặng lẽ rút tay ra khỏi lòng bàn tay ấm áp của anh.

"Cô Kỷ nói đưa tôi vào tìm anh, tôi tưởng chỉ là một buổi tiệc doanh nhân bình thường, sau mới biết là tiệc mừng thọ của ba vị hôn thê tương lai anh."

Nghe vậy, Giang Cảnh Sơ bật cười, đầu lưỡi gắt gao đẩy vào răng hàm dưới, khẽ nghiến.

"Vậy nên, em bỏ chạy là vì cái này sao? Tôi còn tưởng em thấy anh với Kỷ Tĩnh Nhã đứng cạnh nhau nên thấy khó chịu cơ đấy."

"Sao có thể!"

Tần Hoạ lập tức phản bác, ánh mắt hoảng loạn tránh né.

"Tôi đụng phải phu nhân Lưu bên trong. Anh còn nhớ lần trước mình giả làm người yêu trên núi Dương Minh không? Tôi nghĩ hôm nay chị ấy chắc coi tôi là tiểu tam đến phá bữa tiệc rồi."

Nghe Tần Hoạ tự trêu mình là "tiểu tam", lòng Giang Cảnh Sơ bỗng có chút không vui.

"Trong chuyện tình cảm của tôi… chưa bao giờ tồn tại hai chữ "tiểu tam"."

Tim Tần Hoạ chợt thắt lại.

Bản năng mách bảo cô Giang Cảnh Sơ đang bóng gió chuyện năm xưa giữa cô và Ôn Lễ.

Hiểu lầm đó là do chính cô đích thân tạo ra, đưa cho anh xem. Nên dù bây giờ anh hận, hay oán trách cô cũng chỉ có thể im lặng gánh chịu.

Im lặng mấy giây, sau khi cơn chua xót trong lòng dần dịu lại, bàn tay đang siết chặt của cô cũng buông lỏng.

"Giờ anh đã ra đây rồi, mình có thể nghiêm túc nói về chuyện công ty YJ chưa?"

Giang Cảnh Sơ ghét nhất là cô cứ nhắc đến YJ suốt, ánh mắt lạnh lùng liếc cô một cái.

Thân hình cao lớn vòng qua cô, đi thẳng ra ngoài.

"Không thể nói."

Không thể nói?

"Sao lại không thể?"

Lần này lại đổi thành Tần Hoạ rượt theo Giang Cảnh Sơ.

"Giang Cảnh Sơ, anh đang cố tình đùa giỡn tôi đúng không? Chính miệng anh nói, chỉ cần tôi quay về, anh sẽ tha cho YJ. Bây giờ tôi đã về rồi, anh dựa vào cái gì mà…"

Tần Hoạ nói đến đây, đúng lúc Giang Cảnh Sơ vừa bước một chân vào ghế sau của chiếc Cullinan, quay đầu lại nhìn người suýt nữa thì đ.â. m sầm vào lưng mình.

"Đúng, tôi đã nói câu đó. Nhưng tôi đâu có nói là sẽ không nói chuyện với em."

Tần Hoạ cau mày: "Vậy anh có ý gì?"

Giang Cảnh Sơ chậm rãi rút chân còn lại vào xe, ánh mắt hơi nhướng lên rơi nhẹ trên người cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!