Chương 39: Em chạy cái gì

Tần Hoạ không ngờ lại gặp được Kỷ Tĩnh Nhã ở đây.

Cô đứng dậy, khẽ vuốt lại nếp váy bị nhăn khi ngồi: Cô Kỷ.

Kỷ Tĩnh Nhã khẽ gật đầu, khoé môi mang theo nụ cười nhàn nhạt:

"Từ xa nhìn qua đã thấy giống cô lắm, tổ trưởng Tần không phải đã quay về Anh rồi sao, khi nào về vậy?"

Tần Hoạ khẽ cong môi, giọng bình thản:

"Vừa mới xuống máy bay."

Kỷ Tĩnh Nhã ồ một tiếng:

"Cô đến đây để nhận phòng sao?"

Tần Hoạ vốn không định nói nhiều, nhưng nghĩ lại, gặp Giang Cảnh Sơ bàn công việc cũng không phải chuyện gì không thể nói ra, không cần giấu giếm, nên liền đáp thẳng:

"Không, tôi có chút việc muốn gặp Giang tổng, anh ấy bảo tôi chờ ở đây."

Kỷ Tĩnh Nhã sớm đã đoán được sẽ là như vậy, chỉ khẽ gật đầu, vừa định xoay người rời đi thì lại như chợt nhớ ra gì đó, quay đầu nói:

"Nếu cô đang gấp thì tôi có thể đưa cô vào, nếu không, chắc phải đợi khá lâu đấy."

Tần Hoạ nghe vậy, trong lòng thoáng động:

"Phiền cô quá, có tiện không?"

Cô đã đợi ở đây khá lâu rồi, mà Giang Cảnh Sơ vẫn chưa trả lời tin nhắn. Nếu Kỷ Tĩnh Nhã có thể dẫn cô vào, thì chẳng còn gì tốt hơn.

"Không sao cả, chỉ là buổi tiệc thông thường thôi, trong đó đông người lắm, chẳng ai để ý cô đâu."

Tần Hoạ không suy nghĩ gì nhiều, cảm kích gật đầu rồi theo chân Kỷ Tĩnh Nhã bước vào đại sảnh tiệc.

Sảnh tiệc rực rỡ ánh vàng, người qua lại nhộn nhịp, chỉ một cái liếc mắt, ai nấy đều vận trên người những bộ lễ phục hay vest trang trọng, chẳng ai không toát lên vẻ quyền quý.

Tần Hoạ liếc qua liền nhìn thấy Giang Cảnh Sơ giữa đám đông. Anh nổi bật với chiều cao vượt trội và khí chất độc lập, giữa một rừng đàn ông áo vest khí độ phi phàm, vẫn dễ dàng thu hút mọi ánh nhìn.

Kỷ Tĩnh Nhã thấy ánh mắt Tần Hoạ dừng lại nơi Giang Cảnh Sơ, khoé môi cô ta khẽ cong lên một độ cong rất nhẹ.

"Anh ấy chắc đang bận, hay là cô qua chỗ kia ăn chút gì đó, đợi lát nữa gặp cũng chưa muộn."

Tần Hoạ bắt được biểu cảm đó, là kiểu biểu cảm thẹn thùng mà một người phụ nữ dành cho người mình yêu thương.

"Cô Kỷ, không cần lo cho tôi đâu, lát nữa tôi sẽ tự biết cách ứng biến."

Cô hiểu rõ, lúc này đang cùng Giang Cảnh Sơ trò chuyện đều là những nhân vật quyền thế bậc nhất Bắc Thành. Mà bản thân lại là kẻ lén lút đi theo vào buổi tiệc, nếu còn mạo muội bước tới, nói đến chuyện công việc thì chỉ sợ phản tác dụng, chọc giận Giang Cảnh Sơ.

Kỷ Tĩnh Nhã không nói thêm, nhẹ nhàng rời đi.

Sau đó, Tần Hoạ yên lặng tìm một góc khuất có chậu cây lớn che chắn, ngồi xuống, định đợi đến khi Giang Cảnh Sơ rảnh rỗi rồi mới tiến đến nói chuyện.

Đây là lần đầu tiên Tần Hoạ được nhìn thấy dáng vẻ Giang Cảnh Sơ trong một buổi tiệc thương trường ung dung mà quý phái, từng động tác giơ tay nhấc chân đều biểu hiện rõ phong thái của một kẻ đứng đầu.

Cô đang mải nhìn đến ngẩn người, thì bất chợt có người vỗ nhẹ lên vai.

Tần Hoạ giật nảy mình, quay đầu lại hoá ra là Trình Thục Vân.

Phu nhân Lưu!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!