Chương 23: Một lần trầm luân

Bác sĩ Lâm là bác sĩ riêng của nhà họ Giang. Khi Giang Cảnh Sơ bước vào phòng bệnh, ông giữ đúng bổn phận của mình, không nhìn quá giới hạn.

Ông đo nhiệt độ cho Tần Hoạ, xác nhận cô không bị sốt, sau đó cẩn thận kiểm tra ngón tay của cô.

Giang Cảnh Sơ tựa lười nhác vào khung cửa.

"Vết thương lúc trước tôi đã xử lý giúp cô ấy nhưng sau đó cô ấy lại để dính nước nên có thể hơi viêm rồi."

Nghe vậy, ánh mắt bác sĩ Lâm lóe lên chút ngạc nhiên. Đường đường là thiếu gia nhà họ Giang, từ nhỏ sống trong nhung lụa, mỗi lần ra ngoài đều có người hầu hạ trước sau, từ bao giờ lại từng làm những chuyện chăm sóc người khác như vậy?

Không kìm được, ông liếc nhìn người phụ nữ nằm trên giường thêm một lần.

Quả thực là một mỹ nhân hiếm thấy.

Ông làm bác sĩ riêng cho nhà họ Giang nhiều năm, cũng từng gặp qua không ít nhân vật danh giá. Ví như vị hôn thê của Giang Cảnh Sơ

- Kỷ Tĩnh Nhã, ông cũng từng may mắn gặp qua, chính là kiểu tiểu thư chính tông, dịu dàng, đoan trang và rạng rỡ.

Nhưng người phụ nữ trước mắt, nhan sắc chẳng hề thua kém, mà đường nét gương mặt lại vô cùng tinh tế, khí chất thanh lãnh, hoàn toàn không tầm thường.

Không rõ xuất thân thế nào nhưng cái khí chất không xu nịnh, không tục lụy kia vừa nhìn đã biết là người đặc biệt.

Bác sĩ Lâm?

Giọng Giang Cảnh Sơ vang lên, không cao không thấp.

Bác sĩ Lâm như bừng tỉnh, theo phản xạ nhìn về phía anh, thấy nơi khóe mắt anh khẽ nhướn, môi mỏng hơi nhếch lên, nét mặt rõ ràng không hài lòng.

Biết mình đã phạm kiêng kỵ, bác sĩ Lâm lập tức cúi đầu, lưng chợt túa mồ hôi lạnh.

"Vết thương phần mềm thế này, trong vòng hai mươi tư giờ thì chườm lạnh, quá hai mươi tư giờ thì chườm ấm. Lát nữa tôi sẽ kê thêm ít thuốc kháng viêm, chắc sẽ không vấn đề gì lớn."

Ông lại cẩn trọng nhìn sang Tần Hoạ, từ nãy đến giờ vẫn im lặng không nói rồi dè dặt hỏi:

"Cô Tần bị đau bụng kinh là bệnh từ trước đến giờ sao?"

Tần Hoạ khẽ lắc đầu, ánh mắt vô tình liếc qua Giang Cảnh Sơ:

"Không phải, chỉ vài năm gần đây mới bị."

Bác sĩ Lâm gật đầu như có suy nghĩ: "Đau bụng kinh thì phụ nữ ai cũng ít nhiều gặp phải nhưng như cô nghiêm trọng đến mức phải uống thuốc giảm đau thì cũng không nhiều. Thế này đi, tôi sẽ truyền nước cho cô trước để tạm thời giảm bớt cơn đau.

Sau đó, nếu có thời gian thì nên đến bệnh viện kiểm tra kỹ lưỡng, tìm nguyên nhân cụ thể rồi điều trị."

Nói xong, bác sĩ Lâm không dám nhìn Tần Hoạ thêm lần nào nữa, xoay người sang chỗ khác chuẩn bị dụng cụ.

Sau khi truyền dịch xong, ông dặn dò Giang Cảnh Sơ vài câu rồi xách theo hộp thuốc rời đi, không dám nấn ná một phút nào như trốn chạy khỏi căn phòng.

Ngoài cửa, Cao Phỉ thấy bác sĩ Lâm bước ra với vẻ mặt luống cuống, khẽ cau mày, tiến lên hỏi:

"Cô Tần bệnh nặng lắm sao?"

Bác sĩ Lâm lắc đầu: Không nghiêm trọng.

"Vậy sao ông đi gấp vậy?"

Bác sĩ Lâm đưa tay lau mồ hôi trên trán, quay lại nhìn, thấy Giang Cảnh Sơ vẫn chưa ra khỏi phòng, mới thấp giọng dò hỏi:

"Trợ lý Cao, cô Tần trong kia… với Giang tổng..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!