Giang Cảnh Sơ bế Tần Hoạ ra khỏi phòng ngủ, rồi không chút khách khí thả cô xuống ghế sofa.
"Gào cái gì mà gào, muốn cả thế giới biết em ngốc đến mức bị cửa kẹp tay à?"
Tần Hoạ chật vật ngồi dậy, đôi mắt hạnh lập tức trừng lớn tròn xoe.
"Anh mới ngốc ấy! Nếu không phải anh đột ngột đóng cửa, tôi có cuống đến mức lấy tay chặn lại không?"
Giang Cảnh Sơ vừa lúc cầm hộp y tế đi tới, cúi đầu liếc cô một cái từ trên cao.
"Xem ra không đau đến mức nào, còn mắng người được mà."
Dứt lời, anh ngồi xổm xuống, mặc kệ sự phản kháng của Tần Hoạ, anh mạnh mẽ giữ lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng tách từng ngón tay đang co lại.
Lúc này mới thấy rõ bốn ngón tay của cô đều có vết bầm tím với mức độ khác nhau.
Làn da của Tần Hoạ vốn trắng nõn mỏng manh, chỉ cần vỗ nhẹ cũng đỏ ửng cả buổi, nay lại bị thương, nhìn càng thêm chói mắt.
Giang Cảnh Sơ vô thức nhíu mày, dùng cồn sát trùng rửa qua rồi lấy một tuýp thuốc mỡ chuyên dụng, vắt thuốc ra tăm bông và cẩn thận thoa lên từng khớp tay cô.
Tay Tần Hoạ đã tê dại vì đau, chỉ còn cảm nhận được chút mát lạnh lan ra từ vết thương, dễ chịu hơn đôi chút nên cô cũng không phản kháng nữa.
Chuyện vừa rồi khiến cả hai đều bình tĩnh lại.
Tần Hoạ cúi đầu nhìn Giang Cảnh Sơ, anh c ởi trần, để lộ phần thân trên rắn chắc, mái tóc đen như quạ rối tung nhưng lại rất có kiểu cách, càng làm nổi bật gương mặt góc cạnh cương nghị của anh.
Giang Cảnh Sơ vừa bôi xong ngón tay cuối cùng, vẫn giữ tay cô trong lòng bàn tay mình.
"Anh biết em rất tự tin vào chuyên môn của mình, cứ nghĩ anh cố ý gây sự."
Tần Hoạ hừ nhẹ: Chứ không phải sao?
Giang Cảnh Sơ khẽ nhếch môi, ngẩng mắt đối diện với ánh nhìn của cô.
"Thật ra từng bản thiết kế của em đều rất có tâm, thậm chí đều lồng ghép những khung cảnh anh từng tưởng tượng khiến anh suýt nghĩ em vẫn còn lưu luyến quá khứ của chúng ta."
Vẻ hoảng loạn thoáng qua trên mặt Tần Hoạ.
Sao có thể… tôi…
"Anh tất nhiên biết là không thể rồi!"
Giang Cảnh Sơ lạnh giọng ngắt lời, giễu cợt:
"Em mạnh mẽ buông bỏ lắm cơ mà. Nhưng em đã từng nghĩ chưa, người sống trong căn nhà ấy sau này là anh và Kỷ Tĩnh Nhã. Em làm sao biết được anh và cô ấy đã từng mường tượng về tương lai thế nào?"
Tần Hoạ sững người, nét mặt cũng thoáng cứng đờ.
Giang Cảnh Sơ nói tiếp:
"Nói cách khác, nữ chủ nhân của ngôi nhà đó không phải là em. Người sai, thì mọi thứ đều sai cả."
Ngón tay đang đặt trong tay anh của Tần Hoạ khẽ run lên.
Từ hôm qua đến giờ, cô cứ nghĩ Giang Cảnh Sơ đang kiếm chuyện với mình.
Cô chưa từng nghĩ, đã bao lâu trôi qua, khi anh ở bên Kỷ Tĩnh Nhã, thói quen sống, tư duy, lối nghĩ của anh có lẽ đã thay đổi.
Còn cô thì vẫn cứ sống trong ký ức cũ, tự cho rằng mình hiểu anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!