Chương 3: Mã Tặc

Bếp lò tỏa nhiệt, tuyết mịn còn sót lại trên người Hạ Tuế An hòa tan thành nước, nàng dùng khăn lau sơ qua, thuận tiện quan sát quán trọ một lượt.

Bàn gỗ ghế gỗ bong tróc sơn, cửa ra vào và cửa sổ đóng chặt, trên sàn nhà có vết máu không thể chà rửa được.

Vết máu đã ở đó một thời gian.

Cầu thang dẫn lên tầng hai đã gãy tấm ván gỗ bậc dưới cùng, ngồi ở vị trí của Hạ Tuế An có thể nhìn thấy rào chắn trên lầu hai và cửa ra vào của một số phòng.

Lửa than nổ lách tách trong bếp lò, nàng đưa tay qua sưởi ấm, bỗng nhiên rất muốn khóc.

Không có trí nhớ, xung quanh cũng không có người quen.

Nửa khắc sau.

Bà lão bưng một chén cháo tới, cháo rất loãng, phần lớn là nước, không có cơm, chỉ có bánh bao hấp khô cứng: "Không có gì để ăn, tiểu cô nương, con ăn tạm trước đi.

"

Nàng đưa hai tay tiếp nhận: "Cảm ơn bà bà.

"

"Sao con lại đến Vệ thành một mình?" Bà lão nhìn ra nàng không phải người Vệ thành.

"Con không nhớ nữa.

"

Hạ Tuế An đói đến mức đầu óc kêu ong ong, bưng lên uống nửa chén cháo, cháo quá loãng, đa phần chỉ toàn là nước, nhìn thấy loáng thoáng vài hạt cơm, căn bản không cần nhai nuốt, đợi húp xong chén cháo, cơ thể lại càng ấm áp hơn.

"Lúc con vừa mở mắt ra đã đúng trước cửa thành, không nhớ rõ gì cả.

"

Ánh mắt của bà cụ quét qua vết thương trên đầu Hạ Tuế An, có lẽ bà đã đoán được chuyện gì xảy ra, thở dài nói: "Đứa nhỏ đáng thương! "

Hạ Tuế An dùng sức cắn bánh bao cứng.

Nàng thuận miệng hỏi một câu: "Bà bà, một mình người ở trong quán trọ này sao?"

Hốc mắt bà lão không tiếng động ươn ướt: "Nửa tháng trước, người Hồ đột nhiên tấn công Vệ thành, con lão đi theo Tưởng tướng quân cố gắng kháng địch, cuối cùng! "

Bà nói không nổi nữa: "Nó cũng là một đứa trẻ ngoan.

"

Nửa tháng trước người Hồ tiến công Vệ thành, phải mất mười ngày mới có thể công phá, bây giờ mới cách thời gian công thành được năm ngày, nhưng đối với bọn họ mà nói cảm tưởng như đã qua rất lâu.

Đang nói chuyện thì có tiếng vó ngựa vang lên trên đường phố.

Đây hiển nhiên cũng không phải là âm thanh hay ho gì, sắc mặt bà cụ lập tức thay đổi.

Bà vội vàng tắt bếp lò, sợ rằng khói sẽ lọt qua khe cửa bay ra ngoài khiến người ta phát hiện trong quán trọ có người, lại hạ giọng nói với Hạ Tuế An: "Tiểu cô nương, con lên lầu tránh đi, chớ để người ta phát hiện.

"

Hạ Tuế An: "Làm sao vậy, bà bà.

"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!