Chương 12: Tấn Thành

Một thanh niên đại khái đã đọc sách được vài năm, đối với chuyện triều đình cũng rõ ràng hơn người thường một ít.

"Các ngươi không cảm thấy việc Tưởng tướng quân thất bại có gì đó kỳ lạ sao, hôm đó Tưởng tướng quân rõ ràng đã đánh cho người Hồ lui về, nhưng mà…"

"Được rồi, chuyện đã đến nước này, nói thêm nữa cũng có ích lợi gì đâu." Có người ngắt lời hắn.

Người cha nhìn con mình khóc đến hoa cả mắt, như hạ quyết tâm: "Nếu không tìm được thứ gì để ăn, chúng ta sẽ chết đói."

Tay người phụ nữ ôm đứa nhỏ cứng đờ.

Đứa trẻ bị nàng ta ôm chặt đến đau: "Nương, nương làm con đau."

Trong phút chốc, ngụy trang tê liệt của người phụ nữ với thế giới bên ngoài bỗng biến mất, bà thống khổ khóc lên.

Đứa nhỏ bị tiếng khóc của mẫu thân làm cho mơ hồ mà ngừng khóc, ngược lại đi an ủi mẫu thân đừng khóc nữa.

Hạ Tuế An nắm chặt tay áo của Kỳ Bất Nghiễn, đi qua trước mặt bọn họ, nàng phát hiện ánh mắt bọn họ dường như bừng sáng lên trong phút chốc.

Đó là ánh mắt khi nhìn thấy thức ăn.

Người với người mà cũng có thể sinh ra ánh mắt như vậy sao.

Bị người vây quanh, Hạ Tuế An núp sau lưng Kỳ Bất Nghiễn, nhéo nhéo cổ tay của hắn.

Con bọ cạp giấu trong cổ tay áo của Kỳ Bất Nghiễn bị Hạ Tuế An nắm chặt đến thò đầu ra, nàng kinh ngạc khi nhìn thấy con bọ cạp màu vàng nâu, trong lòng sợ hãi.

Thấy nó có vẻ muốn chích mình, Hạ Tuế An do dự giữa việc buông hay không buông Kỳ Bất Nghiễn, cuối cùng quyết định không nắm cổ tay áo của hắn nữa, mà nắm chỗ khác, nhưng không tìm được chỗ nào để nắm.

truyện đã full trên truyện HD

Hạ Tuế An rối rắm một lúc lâu, sau đó mới nắm lấy cái tua trên thắt lưng của Kỳ Bất Nghiễn.

Hắn cảm giác bên hông bị kéo căng, liếc mắt nhìn nàng.

"Lại sợ rồi?"

Người khác có lẽ sẽ cho rằng Kỳ Bất Nghiễn đang hỏi Hạ Tuế An có phải đang sợ dân chúng Vệ Thành này hay không, nhưng Hạ Tuế An lại hiểu hắn đang hỏi nàng có đang sợ cổ trên người hắn không.

Hạ Tuế An lắc đầu phủ nhận.

Kỳ Bất Nghiễn lại cúi người xuống, đối diện với Hạ Tuế An thấp hơn hắn một cái đầu, trang sức bạc dường như vang lên bên tai nàng.

Hắn chỉnh lại sợi dây trên tóc nàng bị gió thổi rối, nói: "Không được nói dối ta."

Thiếu niên cười mỉm.

Cuối cùng nàng mới chịu thừa nhận, khẽ nói: "Cũng hơi sợ thật, nhưng sau này ta sẽ quen dần."

"Đúng vậy." Kỳ Bất Nghiễn cũng tán thành.

"Nàng phải quen với cổ trên người ta mới được."

Những người dân Vệ Thành bị họ phớt lờ quay mặt nhìn nhau, không hiểu họ đang nói cái gì.

Hai người này nhìn cũng không ngu xuẩn, chẳng lẽ không nhận ra bọn họ muốn làm gì?

Không ngờ tới Kỳ Bất Nghiễn lại thẳng thắn: "Các ngươi muốn ăn bọn ta?"

Sắc mặt người dân Vệ Thành liền trở nên khó coi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!