Chương 57: (Vô Đề)

Mất vài giây để hoàn hồn, sợ bị cục cưng nhìn thấu, Nguyễn Đình Chu cố tỏ ra bình tĩnh nói: "Đằng kia có một lối vào, đã đến đây rồi thì cứ vào xem sao. Anh bế Đường Đường, em theo sau nhé, đừng để bị lạc đấy."

Hạ Thục Nghi gật đầu: "Cũng phải, đã đến rồi thì cứ vào xem thế nào đã."

Nguyễn Sơ Đường bất lực gào thét trong lòng: [Mịa nó, gì mà đã đến rồi thì cứ vào chứ? Ba đỉnh thật đấy!]

Nguyễn Đình Chu: "..."

Đứa nhỏ này, còn chưa biết nói chuyện mà sao đã biết chửi thầm rồi?

Hạ Thục Nghi: "..."

Mịa cái gì cơ?

Có phải là cái nghĩa mình đang nghĩ không nhỉ?

Sau này phải dạy dỗ cục cưng cẩn thận mới được, nói bậy là không ngoan.

Suy nghĩ này biến ngay tắp lự khi Hạ Thục Nghi trông thấy vô số hàng hóa rực rỡ bắt mắt, nhìn không sao kể xiết. Mọi thứ bày ra trước mắt, đủ loại sản phẩm, lớn hơn cái hợp tác xã mua bán mà cô từng đến không biết bao nhiêu lần.

Giờ khắc này, Hạ Thục Nghi mới có một khái niệm rõ ràng về hai vạn mét vuông, chứ không còn là một con số đơn thuần nữa.

Hạ Thục Nghi há hốc miệng: "Nhiều... nhiều đồ quá đi mất!"

Nguyễn Đình Chu cũng hít hà một hơi: "Này này này, đây là nơi chúng ta có thể vào được sao?"

[Sao lại không được chứ? Chỉ cần con đưa hai người tới thì đều được hết. Nếu không có con thì hai người không vào được đâu. Để con mở cho hai người một quyền truy cập nhé!]

Hai vợ chồng son ngơ ngác: "..."

Quyền truy cập?

Là quyền gì chứ?

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, một giọng nói máy móc vang lên trong đầu họ: [Chúc mừng nhận được một thẻ phụ, định danh: Nguyễn Đình Chu (Hạ Thục Nghi), chế độ nhận diện khuôn mặt đang khởi động...]

Nguyễn Đình Chu: "??? Chuyện gì thế này?"

Hạ Thục Nghi giật mình kêu lên: "Á!"

Nguyễn Sơ Đường sốt ruột kêu lên ê ê a a, tiếc là bề ngoài thì họ nghe không hiểu, nhưng nghe tiếng lòng của cô bé thì lại thông suốt ngay: [Bình tĩnh đừng sợ, đang nhận diện khuôn mặt hai người để tránh kẻ khác trà trộn vào thôi.]

[Sau này, hai người chỉ cần nghĩ trong đầu là có thể đến không gian chứa vật tư này, đồ đạc bên trong có thể tùy ý sử dụng.]

Cặp vợ chồng trẻ nhìn nhau, tốt đến thế sao?

Nguyễn Sơ Đường lại kêu ê a: [Sau này hai người sẽ biết không gian chứa vật tư này tốt thế nào, đồ ở đây đều là của chúng ta hết đó!]

Hai vợ chồng họ còn chưa kịp vui mừng, giọng nói máy móc lại vang lên: [Nhận diện khuôn mặt hoàn tất. Muốn rời khỏi không gian chứa vật tư, chỉ cần đi ra từ lối thoát là được.]

Hai vợ chồng trẻ lúc này mới yên tâm.

Quả nhiên là rời đi từ lối thoát, cục cưng nhà họ hiểu biết ghê.

Nhìn thấy chiếc xe đẩy hàng, Nguyễn Sơ Đường kích động chỉ tay: [Ngồi xe xe, con muốn ngồi xe đẩy hàng.]

Nguyễn Đình Chu mỉm cười: "Đường Đường muốn ngồi xe xe à?"

Nguyễn Sơ Đường gật đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!