Chương 56: (Vô Đề)

Thím Phương thấy chiếc que nghiến răng trông xinh xắn, bèn đưa cho Nguyễn Đình Chu hai quả trứng gà, nhờ anh làm một cái cho Hổ Tử.

Nguyễn Đình Chu không nhận trứng. Chiều hôm sau, anh mang về một cành cây rồi lại cặm cụi làm thêm một chiếc que nghiến răng nữa. Ngoài phần tay cầm được làm khác đi, còn lại mọi thứ đều y hệt.

Tay cầm khác nhau để dễ phân biệt, tránh cho hai đứa trẻ lấy nhầm.

Hổ Tử nhận được que nghiến răng thì cười toe toét, cậu nhóc lớn hơn Nguyễn Sơ Đường hai tháng nhưng trông lại trạc tuổi nhau. Nguyễn Sơ Đường còn lanh lợi và đáng yêu hơn, nên mỗi khi cả hai ở cạnh nhau, ai cũng thích cô bé hơn.

Ngay cả thím Phương cũng vậy, chẳng mấy khi bế Hổ Tử mà toàn muốn bế Nguyễn Sơ Đường đi chơi.

Ba ngày sau khi chiếc que nghiến răng được làm xong, trong lúc Nguyễn Sơ Đường đang gặm gặm, một giọng nói máy móc lại vang lên trong đầu cô bé: [Điểm ước nguyện +21, trong đó liên quan đến Đại Bảo, Quan Quốc Bình, Hà Hiểu Mai, Tống Mỹ Mỹ...]

Nguyễn Sơ Đường chẳng quen ai trong số những người này.

Sau khi nghe giải thích xong, cô bé mới biết đây đều là những đứa trẻ suýt bị hai kẻ buôn người bắt cóc, cùng với gia đình của chúng. Những người lẽ ra sẽ tan nhà nát cửa, hoặc gặp tai ương bất ngờ trên hành trình tìm con.

Nếu bọn buôn người không bị bắt và xử bắn, những người này hẳn đã phải chết.

Giờ đây, bọn buôn người đã sa lưới và nhận án tử, nên họ sẽ không bị bắt cóc, những gia đình kia cũng không phải mất con rồi chết trong uất hận.

Mỗi một mạng người được cứu tương ứng với một điểm ước nguyện, và tất cả đều được cộng cho Nguyễn Sơ Đường.

Lúc này, Nguyễn Sơ Đường đã có 107 điểm ước nguyện.

Giọng nói máy móc hỏi cô bé: [Có muốn đổi lấy không gian chứa vật tư không?]

[Là cái không gian chứa đầy vật phẩm giống như siêu thị Sam"s Club đó hả?]

[100 điểm ước nguyện, có thể nhận được một siêu thị vật phẩm rộng hai mươi nghìn mét vuông, được sao chép lại y như thật. Có muốn đổi không?]

[Đổi, đổi, đổi ngay!] Giọng nói non nớt của Nguyễn Sơ Đường suýt khản cả đi vì phấn khích, gặp chuyện tốt thế này còn do dự gì nữa? Siêu thị có đủ cả từ quần áo, đồ ăn đến vật dụng hàng ngày, có nó rồi thì cô bé còn sợ đói bụng sao?

Hơn nữa, cô còn có thể dùng nó để kiếm tiền nữa chứ!

Vợ chồng Nguyễn Đình Chu lúc này không đưa ra bất kỳ ý kiến nào. Họ vờ như không biết gì cả, một người đọc sách, một người làm bài tập, nhưng thực chất ánh mắt cả hai đều vô định, đang tập trung cao độ để làm việc riêng.

Ngay khi Nguyễn Sơ Đường xác nhận, không gian trước mắt họ bỗng sáng bừng lên.

Nguyễn Đình Chu theo phản xạ che chở cho vợ và con gái.

Nguyễn Sơ Đường kinh ngạc trong lòng: [Vãi chưởng, chuyện gì vậy?]

Hạ Thục Nghi: "?"

Tự dưng "vãi" là cái gì thế không biết?

Nguyễn Sơ Đường nhanh chóng nhận ra khung cảnh trước mắt đã thay đổi, đây là một nơi rộng rãi, sáng choang như ban ngày, còn sạch sẽ và lộng lẫy hơn cả những cửa hàng mậu dịch hay bách hóa tổng hợp mà họ từng thấy ở thành phố lớn.

Họ chưa từng đến cửa hàng Hữu Nghị, nhưng thầm nghĩ chắc nơi đó cũng chỉ đến thế này là cùng!

Mãi sau này, khi thực sự đến cửa hàng Hữu Nghị, họ mới nhận ra sự khác biệt. Siêu thị này hiện đại hơn, tiện lợi hơn, thậm chí có thể mua hàng nước ngoài mà không cần phiếu ngoại hối, tiện hơn cửa hàng Hữu Nghị rất nhiều.

Nguyễn Sơ Đường chợt hiểu ra điều gì, trong lòng gào thét phấn khích: [Á á á, không thể nào, còn có thể dẫn cả ba mẹ vào đây mua sắm nữa sao? Hệ thống này cũng tâm lý ghê, biết mình mới sáu tháng tuổi, chưa tự lo cho bản thân được à?]

[Khoan đã, chuyện huyền ảo thế này, ba mẹ mình sẽ không sợ đến ngốc luôn chứ?]

Vợ chồng Nguyễn Đình Chu chẳng cần phải giả vờ, vì họ thật sự sợ đến ngớ người ra rồi. Cả hai không dám nhúc nhích dù chỉ một bước, đôi mắt dường như không đủ để nhìn hết mọi thứ, chỉ biết đứng trời trồng mắt chữ A mồm chữ O. Một lúc lâu sau bọn họ mới hoàn hồn.

Nguyễn Đình Chu hỏi: "Đây là đâu?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!