Chương 54: (Vô Đề)

Về đến thônlàng, lũ trẻ con xúm lại quanh họ, gọi Nguyễn Đình Chu là đại anh hùng.

Việc này khiến Nguyễn Đình Chu ngại ngùng, còn đánh thức cả Nguyễn Sơ Đường.

Cô bé mơ màng nói thầm trong bụng: [Ba mình là anh hùng đó!]

Nguyễn Đình Chu khẽ cong môi cười, hào phóng lấy ra kẹo đã mua sẵn, mỗi đứa một viên. Từ đầu thônvề đến tận nhà, bọn trẻ con cứ nối đuôi nhau theo sau, đứa nào được kẹo cũng cười toe toét.

Đứa nào chưa có thì vội vàng chạy lại chỗ Nguyễn Đình Chu đòi kẹo.

Ba cân kẹo suýt chút nữa không đủ để chia, trẻ con trong thôn đông quá.

Cuối cùng về đến nhà, chỉ còn lại bốn viên kẹo, tất cả đều được chia cho hai chị em Lưu Tiểu Hoa và Lưu Hồng Hoa, mỗi người hai viên.

Lúc Nguyễn Đình Chu đi vào nhà xí, Nguyễn Sơ Đường dúi một viên kẹo cho Hạ Thục Nghi: [Mẹ ăn nè, con lén giữ lại đó, ba không biết đâu, ha ha!]

Hạ Thục Nghi nhìn viên kẹo trái cây, ngẩn người một chút, rồi nhìn cô con gái đang vênh váo đắc ý, hôn lên má con bé một cái: "Cảm ơn bé cưng nhé, lại còn để dành cho mẹ một viên nữa, đáng yêu quá đi mất!"

Nguyễn Sơ Đường cười tủm tỉm gật đầu.

Viên kẹo này là cô bé nhanh tay lẹ mắt chộp được trong tay đấy, nắm chặt suốt cả quãng đường, suýt chút nữa thì bị hơi ấm lòng bàn tay làm tan chảy rồi.

Nguyễn Đình Chu nghe thấy tiếng lòng của bé cưng, anh chỉ cười thầm trong bụng.

Nếu không phải anh dung túng, sao con bé có thể thực hiện được ý đồ chứ?

Nguyễn Đình Chu biết tỏng rồi, chỉ là không nói ra mà thôi.

Chỉ cần cục cưng không cho vào miệng, con bé cầm trong tay chơi một chút cũng không sao.

Gia đình Nguyễn Đình Chu vừa về tới nơi, thì người đưa điện báo cũng vừa tới, gọi dì Lưu: "Điện báo, điện báo đây, mau ra nhận điện báo, điện báo của nhà Lưu Đại Lực."

Dì Lưu cầm con dấu ra, đóng dấu xong, tay cầm một tờ giấy, hỏi: "Trên đó viết gì vậy?"

"Nội dung là: 'Bình an, đừng lo lắng.'" Anh bưu tá giải thích: "Nghĩa là người nhà vẫn khỏe mạnh, bảo dì đừng bận tâm lo nghĩ."

Dì Lưu sững người một chút, trái tim vốn treo lơ lửng của dì, giờ phút này hoàn toàn được đặt xuống: "Không sao rồi, thằng Hai không sao rồi, nó không sao!"

Nguyễn Đình Chu và mọi người cũng nghe thấy, đang định ra xem sao, thì bên phía Nguyễn Sơ Đường, trong đầu vang lên giọng nói máy móc: [Điểm ước nguyện +67, trong đó có Lưu Tiểu Lợi, Vương Đại Quốc, Triệu Ái Quốc, Lý Quốc Cường.......]

Danh sách tên quá dài, một lúc sau mới đọc xong.

[Hiện tại tổng điểm ước nguyện là: 86, cách 100 điểm ước nguyện, còn thiếu 14 điểm.]

Hôm nay Nguyễn Sơ Đường đã dùng một điểm ước nguyện, trong nhà liền có thêm mười hộp sữa bột.

Còn 67 điểm ước nguyện vừa tăng thêm này, không cần nói cũng biết, chắc chắn là của cậu hai Lưu đang làm nhiệm vụ.

Cậu hai ấy chính là Lưu Tiểu Lợi.

Bức điện báo của dì Lưu đã giúp chú ấy tránh được nguy hiểm chết người.

Không chỉ chú ấy sống sót, mà cả đại đội do chú ấy chỉ huy cũng tránh được thương vong về người.

Vốn dĩ cả đội đều sẽ hy sinh, nay lại thoát được một kiếp, sống sót hoàn thành nhiệm vụ, không phụ sự kỳ vọng.

Dì Lưu khóc nức nở.

Nguyễn Sơ Đường thì cười khanh khách.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!