Chương 50: (Vô Đề)

Ra khỏi hội trường, Hạ Thục Nghi đưa bình sữa cho Nguyễn Sơ Đường, cô bé tu ừng ực mấy ngụm cho đỡ khát.

Đúng lúc này, Mạnh Lệ dẫn cả nhà Tiểu Bảo đến: "Cũng không còn sớm nữa, hay là chúng ta đến nhà hàng quốc doanh ăn một bữa, để cảm ơn ơn cứu mạng của mọi người?"

"Không cần khách sáo quá đâu, chúng tôi đã nhận được phần thưởng rồi, sao còn dám để mọi người tốn kém nữa?" Nguyễn Đình Chu khéo léo từ chối: "Chúng tôi còn có việc, xin phép đi trước."

Bà nội Tiểu Bảo biết mời cơm không thành, liền dúi vào tay họ một giỏ trứng gà: "Đây là trứng gà nhà tự nuôi, chúng tôi chẳng có gì quý giá, hai mươi quả trứng này mọi người nhất định phải nhận, nếu không có mọi người, không biết Tiểu Bảo nhà tôi sẽ ra sao nữa."

Nguyễn Đình Chu không muốn nhận.

Bà nội Tiểu Bảo lại nhiệt tình quá đỗi, nhất quyết bắt họ phải nhận.

Nguyễn Sơ Đường nhìn cảnh họ cứ đẩy qua đẩy lại, thầm nhủ: [Có hai mươi quả trứng thôi mà, ba cứ nhận đi ạ, không thì họ cũng không yên lòng. Với lại, nếu không có chúng ta, nhà họ cũng chẳng tìm lại được Tiểu Bảo, rồi thì người chết, kẻ bệnh, cuối cùng cả nhà đều không còn ai, cũng thảm lắm.]

Nguyễn Đình Chu thấy không từ chối được nữa, đành phải nhận lấy.

Bà nội Tiểu Bảo mỉm cười: "Hôm nào rảnh nhớ đến trong thôn bà chơi nhé, thôn chúng tôi nhiều cây táo lắm, bà hái táo cho mọi người ăn."

Hạ Thục Nghi gật đầu cho qua chuyện, liếc nhìn Mạnh Lệ rồi bế Nguyễn Sơ Đường rời đi.

Nguyễn Sơ Đường nằm úp trên vai mẹ, mỉm cười với Mạnh Lệ. Nếu không phải việc vẫy tay hơi khó với một em bé năm tháng rưỡi, có lẽ cô bé đã vẫy tay bai bai rồi đấy!

Mạnh Lệ nhìn theo bóng bọn họ rời đi, vừa quay đầu lại đã thấy Cố Thiên Quân đứng ngay sau lưng. Anh vẫn mặc cái áo bị tè dầm, nhưng đã được giặt qua, anh vắt khô rồi mặc lại lên người.

Trời nóng, nên lúc này cũng đã khô được kha khá.

Thấy Mạnh Lệ nhìn mình, anh nói: "Em đã hứa giặt quần áo cho tôi rồi đấy."

"Em có nói là không giặt đâu, yên tâm đi, em không lừa anh đâu." Mạnh Lệ chợt nhớ ra điều gì đó, nói: "Lúc nãy đi nhà xí, em thấy mấy thanh niên trí thức của hợp tác xã họ cầm theo tài liệu, ôn bài rất chăm chú. Lát nữa chúng ta về cũng phải xem lại sách vở ôn tập đi."

Chẳng biết là ai đã để lộ tin ra ngoài, biết năm nay sẽ khôi phục kỳ thi đại học, đám thanh niên trí thức đó người nào người nấy đều học hành quên ăn quên ngủ, khiến cô cảm thấy rất áp lực.

Cô không nói ra, lẽ nào còn có người khác cũng sống lại ư?

Mạnh Lệ không biết, không có người nào sống lại cả, chỉ có một nhân vật phụ pháo hôi xuyên vào trong tiểu thuyết, ví dụ như Nguyễn Sơ Đường vậy.

Cố Thiên Quân nhíu mày: "Có gì mà phải ôn, đằng nào cũng chẳng thi đại học."

Giọng Mạnh Lệ thay đổi: "Sao lại không, lỡ như năm nay khôi phục thì sao?"

Cố Thiên Quân thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, nhướng mày: "Em nghĩ là sẽ khôi phục à?"

Mạnh Lệ giả vờ gật đầu: "Em nghĩ là có khả năng. Dù sao thì xem nhiều một chút cũng không hại gì, nếu có khôi phục thật, chúng ta không đến nỗi bị bất ngờ trở tay không kịp. Lâu lắm rồi không đọc sách, quên hết cả rồi!"

"Nếu khôi phục thi đại học, anh có muốn thi cùng một thành phố với em không?" Người khác không biết, chứ Mạnh Lệ thì rõ nhất, năm nay chắc chắn sẽ khôi phục thi đại học, cô không thể bỏ lỡ cơ hội về thành phố này.

Từ khi sống lại, cô đã bắt đầu ôn tập sách vở.

Tiếc là vẫn chưa có cơ hội để Cố Thiên Quân đọc sách.

Hôm nay là một cơ hội tốt, cô không muốn Cố Thiên Quân thi trượt đại học, nếu vậy thì làm sao mà tiến triển thêm với cô được?

Cô hy vọng trong lúc thay đổi vận mệnh của mình, cũng sẽ thay đổi được vận mệnh của Cố Thiên Quân.

Ánh mắt Cố Thiên Quân nhìn cô có thêm vài phần sâu xa, vành tai anh ta đỏ ửng. Anh ta lúng túng quay mặt đi, ngượng ngùng không dám nhìn cô, chỉ gượng gạo đáp một tiếng: "Thành tích của tôi không tốt."

"Em kèm cặp cho anh."

Hầu như ngay khi cô vừa dứt lời, anh ta đã vội vàng gật đầu: "Được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!