Một đoàn người đông đúc lên đường đến hội trường công xã, quãng đường cũng phải vài cây số, nhưng ai nấy đều không thấy mệt, dọc đường cười nói rôm rả, trước chín giờ sáng đã đến nơi.
Ngoài họ ra, còn có các vị lãnh đạo của công xã và cả trên huyện.
Còn có gia đình của ba đứa trẻ bị bắt cóc buôn bán, bọn họ tìm lại được con mình đều là nhờ cả vào Nguyễn Đình Chu và Lê Thanh Phong.
Nguyễn Sơ Đường được ba bế, vì sợ mẹ mệt nên suốt quãng đường đều do ba bế cô bé.
Nguyễn Sơ Đường còn nhìn thấy nam nữ chính, bọn họ còn dẫn theo cả nhà Tiểu Bảo đến.
Vừa chạm mặt, ba mẹ Tiểu Bảo đã suýt quỳ xuống trước nhà Nguyễn Đình Chu, may mà được mọi người đỡ tay ngăn lại, nếu bọn họ quỳ thật thì ngại ngùng biết mấy.
Cái lễ này quá nặng.
Mọi người chào hỏi vài câu rồi nhắc lại chuyện nguy hiểm hôm đó.
Mạnh Lệ cũng bắt chuyện với Hạ Thục Nghi.
Hạ Thục Nghi vốn không giỏi giao tiếp, thêm nữa là biết chuyện mâu thuẫn giữa con gái mình và cô nữ chính này, tuy rằng chuyện đó vẫn chưa xảy ra, nhưng trong lòng họ vẫn có chút lấn cấn, thành ra không mấy nhiệt tình với nam nữ chính.
Nhưng Mạnh Lệ lại rất thích Nguyễn Sơ Đường, cô mỉm cười hỏi Hạ Thục Nghi: "Tôi bế bé một lát được không? Con bé đáng yêu quá, trắng trẻo bụ bẫm, dễ thương hết nấc. Hai vị khéo sinh thật đấy."
Hạ Thục Nghi không mấy vui lòng.
Nhưng Nguyễn Sơ Đường lại chẳng nhỏ nhen đến thế, cốt truyện là cốt truyện, đó là chuyện của lúc cô bé còn chưa xuyên tới đây.
Giờ cô bé đã đến rồi, cốt truyện chắc chắn sẽ khác.
Cô bé cũng không đến mức thù ghét nữ chính, chỉ xem cô ấy như một người bình thường.
Nguyễn Sơ Đường liền vươn tay về phía Mạnh Lệ, đòi bế.
Mạnh Lệ ngạc nhiên nhướng mày, rồi đưa tay về phía Nguyễn Sơ Đường.
Hạ Thục Nghi nhìn cô con gái "phản bội", thầm quyết định về nhà sẽ dạy dỗ lại, còn lúc này đành chiều theo ý con bé.
Nguyễn Sơ Đường thuận lợi nằm vào vòng tay Mạnh Lệ. Ở cự ly gần, ngắm nhìn Mạnh Lệ với đôi mắt sáng long lanh, làn da trắng như ngọc, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, cô bé không thể không thừa nhận, đúng là một mỹ nhân, rất xứng với thân phận nữ chính.
Mạnh Lệ ôm Nguyễn Sơ Đường mềm mại, thơm tho, đáng yêu trong lòng, mặt mày tươi như hoa.
Nhìn cô nhóc mắt to tròn dễ thương, cô thầm nghĩ sau này mình cũng sinh một cô con gái để cưng nựng, con gái đáng yêu thế này ai mà không muốn chứ?
Bế một lúc, Mạnh Lệ đã thấy mỏi tay.
Nhìn thì đáng yêu thế thôi, ai ngờ cũng nặng phết.
Cố Thiên Quân thấy dáng vẻ có phần chật vật khi bế trẻ con của cô, liền đưa tay về phía Mạnh Lệ: "Để anh bế một lát."
Mạnh Lệ mừng như bắt được vàng, vội dúi Nguyễn Sơ Đường cho anh.
Nguyễn Sơ Đường không khóc không quấy. Được nam chính bế vào lòng chưa được bao lâu, Hạ Thục Nghi còn chưa kịp giành lại con, thì đã thấy Cố Thiên Quân biến sắc, người cứng đờ, từ từ dịch chuyển cô nhóc trong lòng ra.
Ánh mắt anh hơi tối lại, nhìn xuống người mình, liền thấy trên đó có thêm một vệt nước ẩm nóng.
Nguyễn Sơ Đường vừa xấu hổ vừa tức giận giơ tay về phía Hạ Thục Nghi, cô bé mới hơn năm tháng tuổi, vẫn còn là trẻ con, hoàn toàn không kiểm soát được, cô bé không muốn sống nữa.
"Ôi chao, xin lỗi xin lỗi, con bé còn nhỏ, tôi quên không xi tè cho nó rồi. Anh không sao chứ? Có cần đi giặt một chút không?" Hạ Thục Nghi đón lấy cô con gái rượu vừa tè ướt người khác, trong lòng thầm sung sướng.
Tè giỏi lắm!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!