Chương 46: (Vô Đề)

Cô bé kinh ngạc mở to mắt, nhìn 10 điểm ước nguyện vừa tăng thêm mà cười không khép được miệng.

Nguyễn Đình Chu biết cục cưng nhà mình có thêm 10 điểm ước nguyện, cũng vui lây cho con.

Không ngờ bắt được hai tên buôn người mà còn cứu được cả mười mạng người, đây quả thật là niềm vui bất ngờ.

Mãi đến nửa buổi chiều Nguyễn Đình Chu và Nguyễn Sơ Đường mới trở về, liền bị Hạ Thục Nghi lườm một cái: "Sao đi lâu thế, làm em cứ tưởng xảy ra chuyện gì chứ."

Nghĩ đến việc mấy hôm nữa có thể sẽ có buổi lễ tuyên dương, cả anh và Lê Thanh Phong đều phải lên sân khấu nhận thưởng, anh thấy không nên giấu Hạ Thục Nghi nữa, bèn kể lại chuyện hôm nay gặp bọn buôn người, Nguyễn Sơ Đường suýt chút nữa đã bị lừa đi.

Hạ Thục Nghi chân mềm nhũn, suýt nữa thì ngã khuỵu xuống đất.

Cô theo phản xạ ôm chặt lấy Nguyễn Sơ Đường: "Sau này không được dẫn Đường Đường ra ngoài nữa, nếu Đường Đường mà mất tích, em cũng không sống nổi."

"Anh cũng vậy." Nguyễn Đình Chu vẫn còn thấy sợ hãi.

Nguyễn Sơ Đường không ngờ vì chuyện này mà mình không được ra ngoài nữa, lập tức không vui bĩu môi: [Đâu cần phải thế chứ, người khác muốn hại con còn phải xem có cái mạng đó không đã chứ!]

[Ba mẹ cứ yên tâm, có nguy hiểm con sẽ biết trước. Giống như hôm nay này, người khác không biết mụ đàn bà xấu xa kia là bọn buôn người, nhưng con thì biết!]

[Chỉ cần tránh đi trước là được mà.]

[Chưa kể đến chuyện khác, vì điểm ước nguyện, chúng ta cũng phải ra ngoài đi dạo nhiều hơn chứ, nếu không làm sao có thể trực tiếp, gián tiếp cứu người để lấy điểm ước nguyện được!]

[100 điểm ước nguyện không ít đâu, vì không gian chứa vật tư, nhất định phải ra ngoài thử vận may nhiều hơn.]

So với không gian chứa vật tư, bọn họ càng quan tâm đến sự an toàn của Nguyễn Sơ Đường hơn.

Lần này, dù Nguyễn Sơ Đường có làm nũng mè nheo, bĩu môi hờn dỗi thế nào, họ cũng không nuông chiều con bé nữa.

Hai vợ chồng âm thầm hạ quyết định, không cho kẻ xấu có cơ hội lợi dụng.

Ba ngày sau, loa phát thanh của đội sản xuất công xã vang lên: "Các đồng chí, các vị hương thân, xin thông báo với mọi người một tin vui đáng học hỏi. Đồng chí thanh niên trí thức Nguyễn Đình Chu và đồng chí thanh niên trí thức Lê Thanh Phong của khu thanh niên trí thức chúng ta, ba ngày trước đã không quản hiểm nguy, dũng cảm khống chế một vụ bắt cóc trẻ em nghiêm trọng, giải cứu ba cháu bé vô tội bị bắt cóc.

Công xã quyết định khen thưởng hai đồng chí..."

Sau một tràng dài những lời ca ngợi, Nguyễn Đình Chu và Lê Thanh Phong trở thành những người nổi tiếng trong đội sản xuất. Mọi người đều kinh ngạc và bất ngờ, không ngờ bọn họ lại làm được một việc phi thường đến vậy.

Người trong đội sản xuất không hề hay biết chút tin tức nào.

Nếu không phải nhờ loa phát thanh thông báo, bọn họ vẫn không biết tý gì luôn!

Trong chốc lát, nhà họ có không ít người đến chúc mừng.

Cũng không ít người đến hóng chuyện.

Còn có người muốn biết rốt cuộc lúc đó đã xảy ra chuyện gì.

Nguyễn Đình Chu bị sự nhiệt tình của mọi người bao vây, đầu đau như búa bổ.

Nguyễn Sơ Đường vốn thích hóng chuyện, thấy nhiều người đến hỏi thăm như vậy, cái miệng nhỏ nhắn cứ líu lo không ngừng, nói những lời mà họ chẳng hiểu gì cả.

Nguyễn Đình Chu dở khóc dở cười, đành nói qua loa vài câu, nhận được không ít lời khen ngợi có cánh.

"Không ngờ anh Nguyễn thanh niên trí thức lại dũng cảm đến vậy, sau này tôi không dám nói thanh niên trí thức là mọt sách nữa!"

"Không biết buổi lễ tuyên dương có tiền thưởng không nhỉ."

"Chuyện vinh quang như vậy, sao lại không đến lượt mình cơ chứ!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!