Chương 45: (Vô Đề)

Mạnh Lệ và Cố Thiên Quân nghe người đồng hương kể rằng bọn buôn người bắt cóc Tiểu Bảo hình như đã mò đến công xã kế bên, nên họ tức tốc chạy đến tìm, hy vọng có thể đưa Tiểu Bảo trở về.

Kiếp trước, Tiểu Bảo đã bị lạc mất.

Bà nội Tiểu Bảo không chịu nổi cú sốc đó, ngã bệnh rồi không bao giờ gượng dậy được nữa.

Mẹ Tiểu Bảo tự trách mình đã không trông coi con cẩn thận, nói là đi tìm Tiểu Bảo, rồi một đi không trở lại.

Ba của Tiểu Bảo trong lúc đi tìm con ở thị trấn trong huyện không may bị ngã, rồi cũng qua đời.

Chỉ còn lại ba chị em gái nương tựa vào nhau, sống cùng nhà bác gái. Tuổi còn nhỏ mà một đứa bệnh chết, một đứa đuối nước, đứa còn lại sau khi lấy chồng thì bị nhà chồng đối xử tệ bạc, nghĩ quẩn mà thắt cổ tự vẫn.

Tóm lại, chuỗi bi kịch của gia đình này đều bắt nguồn từ việc Tiểu Bảo bị bắt cóc.

Bọn buôn người thật đáng căm hận.

Mạnh Lệ vừa biết tin Tiểu Bảo bị lạc, liền lập tức dò hỏi tin tức, rồi cùng bà nội Tiểu Bảo và mọi người tìm đến đây. Khi nghe thấy tiếng súng, họ còn tưởng đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.

Hỏi ra mới biết là bọn buôn người đã bị bắt giữ.

Bọn chúng còn có cả súng.

Nguy hiểm thật!

Nào ngờ khi đến đồn Công an, bọn họ lại nhìn thấy một cô bé quen thuộc, trắng trẻo bụ bẫm, mắt tròn xoe, một bé con đáng yêu nổi bật giữa đám đông.

Cô bé đang tựa đầu trên vai ba mình, khóe miệng còn vương dòng nước miếng trong veo, toe toét cười với cô, để lộ hai chiếc răng sữa xinh xinh mới nhú, trông vô cùng dễ thương.

Nghe đồng chí công an giới thiệu, Mạnh Lệ mới biết người dũng cảm bắt giữ bọn bắt cóc chính là đồng chí thanh niên trí thức đang bế cô bé kia.

Mạnh Lệ nhận ra Nguyễn Đình Chu, biết anh có lẽ không nhận ra mình. Mấy lần gặp trước, cô đều cải trang. Hôm nay cô không cải trang, xuất hiện với dung mạo thật, chắc chắn không thể biết nhau được.

Bà nội Tiểu Bảo nhìn thấy Tiểu Bảo ba tuổi được dắt ra, thất thanh kinh hô, rồi kích động ôm chầm lấy Tiểu Bảo mà gào khóc: "Tiểu Bảo ơi là Tiểu Bảo, cháu làm bà sợ chết khiếp! Nếu cháu mà mất tích thật, bà biết sống sao đây hả cháu ơi?"

Tiểu Bảo vốn đã sợ hãi tột độ, bây giờ được người thân quen ôm vào lòng, nghe giọng nói quen thuộc, cậu bé ngơ ngác mới phản ứng lại, "oa" một tiếng, khóc ré lên: "Bà nội... hu hu bà ơi... người xấu, có người xấu, hu hu hu..."

Chứng kiến cảnh tượng cảm động này, ai nấy có mặt đều không kìm được mà rưng rưng nước mắt, lòng như vỡ òa. Nếu đứa bé này thật sự bị bắt đi mất, gia đình họ sẽ đau đớn tuyệt vọng đến nhường nào!

Chỉ cần nghe tiếng khóc như tìm lại được của báu của bà cụ cũng đủ biết, chuyện này nghiêm trọng đến mức nào.

Hơn nữa, đã đặt tên là Tiểu Bảo thì còn không phải là bảo bối của cả nhà hay sao?

Đợi họ khóc đã đời, Mạnh Lệ mới thì thầm gì đó với bà nội Tiểu Bảo, rồi chỉ tay về phía Nguyễn Đình Chu. Bà nội Tiểu Bảo bế đứa cháu đang khóc nức nở không thôi tiến đến cảm ơn: "Cảm ơn đồng chí thanh niên trí thức đã cứu Tiểu Bảo nhà chúng tôi, nếu không có đồng chí, Tiểu Bảo nhà chúng tôi, hu hu..."

Nói rồi, bà nội Tiểu Bảo định quỳ xuống để tạ ơn.

Sợ đến mức Nguyễn Đình Chu vội vàng ngăn lại: "Bà đừng làm vậy, chỉ là tiện tay giúp đỡ thôi ạ. Sau này bà trông nom cháu cẩn thận là được, đừng để kẻ xấu có cơ hội."

Bà nội Tiểu Bảo gật đầu, ôm chặt cháu trai vào lòng, không dám buông tay nữa.

Mạnh Lệ ra hiệu cho Tiểu Bảo: "Mau cảm ơn chú đi, nếu không có chú, con đã bị người xấu bắt đi rồi."

Tiểu Bảo hai mắt đỏ hoe, ngoan ngoãn nói: "Cháu cảm ơn chú ạ."

"Sau này đừng đi theo người lạ, nếu có người lạ kéo con, phải khóc thật to, làm ầm lên để người ta đến cứu, biết chưa?" Từ khi có con gái, Nguyễn Đình Chu mới biết trẻ con đáng yêu đến nhường nào.

Đặt mình vào hoàn cảnh người khác, nếu con mình bị bắt đi, anh cũng sẽ suy sụp mất.

"Cảm ơn anh đã cứu Tiểu Bảo!" Mạnh Lệ lên tiếng cảm ơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!