Chương 44: (Vô Đề)

Tam Nương vẫn còn muốn cướp lại súng, Nguyễn Đình Chu không khách khí đá thêm mấy phát, còn giẫm lên cái đùi trúng đạn của mụ ta một cái, đau đến mức mụ ta suýt ngất đi.

Tiếng súng nổ ở đây đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của đội dân phòng, một tốp người vội vã chạy tới.

Những người xung quanh thấy bọn bắt cóc đã bị khống chế, thầm thở phào nhẹ nhõm. 

Vừa thấy người của đội dân phòng đến, bọn họ kích động tố cáo: "Sao các anh đến muộn thế, bọn chúng có súng đấy!"

"Suýt nữa thì có người chết rồi, mau bắt bọn chúng lại đi!"

Nhìn thấy người của đội dân phòng, Nguyễn Đình Chu và Lê Thanh Phong ngay lập tức ném súng ra xa khoảng hai trượng, giơ hai tay lên quá đầu, để tránh bị họ nhầm là kẻ xấu mà bắn hạ.

Nguyễn Sơ Đường nhìn thấy người của đội dân phòng, kích động kêu to. Cô bé vẫn chưa biết nói, miệng chỉ ê a, mọi người hoàn toàn không hiểu gì, chỉ có Nguyễn Đình Chu và Lê Thanh Phong, những người có thể nghe được tiếng lòng của cô bé, mới biết ý cô bé là gì.

Nguyễn Sơ Đường nói: [Chúng tôi là người bị hại, bọn họ mới là kẻ xấu, bọn họ là bọn buôn người, mau bắt hết bọn chúng lại rồi xử bắn đi.]

Súng được thu giữ ngay lập tức, sau khi hỏi han tình hình, biết được hai kẻ đang nằm sõng soài dưới đất chính là bọn bắt cóc, họ liền còng tay chúng lại, rồi nói với Nguyễn Đình Chu đang bế cô bé con đáng yêu: "Hai anh theo chúng tôi về đồn một chuyến để lấy lời khai."

Nguyễn Đình Chu phối hợp gật đầu.

Thấy Nguyễn Sơ Đường mắt to tròn long lanh, da trắng như tuyết, dáng vẻ đáng yêu không hề sợ hãi, đang tò mò nhìn ngó bọn họ, một đồng chí công an có vẻ hiền lành liền trêu cô bé: "Cháu bé có sợ không?"

Nguyễn Sơ Đường lắc đầu.

Đồng chí công an kinh ngạc: "Con bé này mấy tuổi rồi mà đã hiểu được lời tôi nói vậy."

Nguyễn Đình Chu tự hào gật đầu: "Hơn năm tháng rồi ạ, có nghe hiểu được một chút, con gái tôi thông minh lắm!"

Đồng chí công an gật đầu, cũng nhìn ra được. Trẻ con nhà người ta hơn năm tháng tuổi vẫn chỉ biết gặm tay, thổi bong bóng, chứ đâu biết gật đầu đáp lại như thế.

"Con gái anh đáng yêu thật, phải chăm sóc cẩn thận nhé, đừng để bọn buôn người được như ý!" Đồng chí công an dặn dò một câu.

Nguyễn Đình Chu tán thành gật đầu, cô con gái đáng yêu như thế này mà bị mất thì anh khóc chết mất.

Vừa trêu đùa Nguyễn Sơ Đường, chẳng mấy chốc đã đến đồn công an. Sau khi hỏi han tình hình, Nguyễn Đình Chu và Lê Thanh Phong đã lập công lớn, nếu không nhờ hai người họ dũng cảm khống chế bọn bắt cóc, không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.

Đồng thời, họ cũng biết được từ lời khai của bọn bắt cóc rằng, trong đống cỏ khô còn giấu ba đứa trẻ bị chúng bắt cóc, tất cả đều là bé trai, tầm hai ba tuổi, chỉ cần một viên kẹo là lừa được. 

Bọn chúng đã đánh thuốc mê bọn trẻ, định tối nay sẽ rời đi, đưa sang tỉnh khác để bán.

Ai ngờ lúc đi mua đồ, thấy Nguyễn Sơ Đường đáng yêu, nhất thời không kìm được lòng, muốn bắt luôn cô bé xinh xắn này. 

Xinh đẹp như vậy, chắc chắn sẽ dễ bán.

Không ngờ người chưa lừa được, bản thân lại sa lưới.

Ba người Nguyễn Đình Chu còn chưa rời khỏi đồn công an, một đám người nghe tin chạy đến, suýt nữa đã chặn kín cổng.

Hóa ra, họ là người nhà của những đứa trẻ bị mất tích.

Nguyễn Sơ Đường đang ngủ gà ngủ gật thì bị đánh thức, liền nhìn thấy hai người trong đám đông. Người đàn ông cao lớn, lạnh lùng, kiêu ngạo, toàn thân toát ra khí chất nam chính trung thành kiểu người lạ chớ lại gần. Người phụ nữ thì có đôi mắt sáng xinh đẹp, cử chỉ phóng khoáng, ung dung tự tại. Cô vừa xuất hiện, dường như mọi ánh hào quang đều ưu ái chiếu rọi lên người cô, quả nhiên là người mang hào quang nữ chính.

Nguyễn Sơ Đường đang ngáp, thấy họ liền trợn tròn mắt: [Ôi trời, thật là trùng hợp! Lại gặp nam nữ chính ở đây! Trông họ đúng y như miêu tả trong tiểu thuyết, trai tài gái sắc, trời sinh một cặp.]

Nguyễn Đình Chu bất giác nhìn theo ánh mắt của Nguyễn Sơ Đường, để anh xem mặt mũi thật của hai người họ thế nào.

Lê Thanh Phong ngơ ngác không hiểu ra sao, nam nữ chính, là ai vậy?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!