Chương 41: (Vô Đề)

Lũ rút xuống, mọi người bắt đầu cứu vớt hoa màu bị ngập, lại một phen bận rộn.

Mỗi lần Nguyễn Đình Chu trở về, trên người không dính bùn đất thì cũng đẫm mồ hôi, lúc này Nguyễn Sơ Đường không dám lại gần, chỉ rúc trong lòng mẹ, đôi mắt tròn xoe nhìn ba.

Cô bé đã tự ngồi vững được, vớ được thứ gì cũng muốn cho vào miệng gặm, nhất là những thứ cô thèm ăn.

Mấy quả mận chua Nguyễn Đình Chu hái về, cô bé cũng đòi ăn.

Nguyễn Đình Chu thấy cô bé thèm thuồng, bèn cho cô bé liếm thử một miếng. Chao ôi chua quá!

Tức đến nỗi cô bé dụi mặt vào vai Nguyễn Đình Chu, dùng hàm răng mới nhú lên một tí ti để cắn người, nhưng tiếc là răng còn bé quá, cắn chẳng đau chút nào, chỉ như gãi ngứa thôi.

Hành động nhỏ này của cô bé lại khiến anh bật cười, Nguyễn Đình Chu ôm con gái cười khà khà, bao nhiêu mệt mỏi cả ngày dường như tan biến hết!

Nguyễn Sơ Đường tức đến mức thầm chửi trong bụng: [Ba ba hư, ba ba hư quá!]

Nguyễn Đình Chu bị mắng không những không tức giận mà còn tỏ ra rất vui, cố tình lấy mận chua, đào chua trêu cô bé. Vậy mà lần nào cô bé cũng không nhịn được, cứ há miệng ra ăn, rồi lại bị chua đến nhăn mặt.

Việc đồng áng ở nông thôn thì làm không bao giờ hết.

Dù vậy, mỗi đêm Nguyễn Đình Chu và mọi người vẫn thắp đèn học hành ôn bài đến rất khuya. Đặc biệt là Hạ Thục Nghi, nền tảng của cô ấy kém hơn nên cần nhiều thời gian hơn.

Vì thế, hễ không phải mùa vụ bận rộn là cô lại ở nhà trông con.

Không ít người trong làng xì xào bàn tán, nói cô ham ăn biếng làm, sinh được đứa con gái rồi thì như bà địa chủ, chẳng thèm xuống đồng nữa.

Đôi khi Hạ Thục Nghi cũng cảm thấy ngại ngùng.

Nguyễn Sơ Đường thầm chửi trong lòng: [Bọn họ chỉ ghen tị thôi, miệng lưỡi thiên hạ không cần để ý. Dù sao ba mẹ cũng không thể ở đây cả đời được, việc ôn bài thi cử mới là quan trọng.]

[Đợi đến lúc thi đỗ đại học, bọn họ còn ghen tức hơn nữa cho xem!]

[Ba con thương mẹ, còn đàn ông nhà họ không biết thương vợ nên mới ghen ăn tức ở thế đấy!]

Nghe Nguyễn Sơ Đường an ủi vậy, Hạ Thục Nghi ngẫm lại cũng thấy đúng. So với những lời ong tiếng ve kia, thi đỗ đại học vẫn quan trọng hơn. Đến lúc mọi người đều đỗ mà chỉ mình cô trượt thì mất mặt biết bao nhiêu?

Chồng mình ưu tú như vậy, cô cũng phải cố gắng để xứng với anh ấy mới được.

Nguyễn Sơ Đường biết mẹ mình cần học bài, nên không quấy khóc ầm ĩ, cho gì ăn nấy, không có gì làm thì ngủ. Hoặc mẹ sẽ đặt cô bé ở chỗ râm mát ngoài sân, ngắm trời, hóng gió, ngủ một giấc là lại hết ngày.

Cô bé cũng muốn mau lớn, nhưng bấm đốt ngón tay tính đi tính lại, cô bé mới được năm tháng tuổi thôi.

Trời nóng, cô bé không ngủ được, đêm đến còn phải có người quạt cho. Việc này toàn là ba cô bé làm.

[Không có điện, không có quạt, đúng là khổ thật. May mà đợi về thành phố rồi sẽ đỡ hơn, chứ đợi làng này có điện chắc phải đến sau năm chín mấy, cuộc sống này thật chẳng dễ chịu chút nào.]

Nguyễn Đình Chu nhướng mày, sau năm chín mấy?

Vậy không phải là sau hai mươi năm nữa sao?

Nghĩ lại cũng phải, cái làng mà họ đang ở chỉ là một ngôi làng nhỏ, đường núi khó đi, điện đóm cũng không dễ gì kéo về được.

Năm nay đúng là nóng thật, nếu không có nhang muỗi, cả nhà mà ngồi ngoài sân thì không biết sẽ bị muỗi đốt thành cái dạng gì nữa.

Dù vậy, Nguyễn Sơ Đường vẫn nóng đến không ngủ được, đêm nào cũng tỉnh giấc mấy lần vì nóng, trẻ con đứa nào chẳng sợ nóng.

Cô bé còn bị nổi rôm sảy, khiến Nguyễn Đình Chu xót hết cả ruột gan. Nghe thím Lưu mách, anh hái ít ngải cứu và các loại lá thuốc khác về nấu nước tắm cho Nguyễn Sơ Đường, thấy cũng mát mẻ hơn nhiều nhưng vẫn còn nóng.

Hôm nay, Nguyễn Đình Chu quyết định đi đến cửa hàng Cung Tiêu một chuyến, định mua ít phấn rôm về cho con bé, kẻo nó bị rôm sảy lại khó chịu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!