Chương 31: Muốn không gian

Hôm nay đi chợ đen mua được ít thịt kho, Nguyễn Đình Chu và Hạ Thục Nghi bàn bạc với nhau rồi gọi cả Lê Thanh Phong, Triệu Hải Xuyên, Chúc Hồng Mai và Tôn Xảo Châu sang chơi. Họ nấu một nồi cháo ngũ cốc lớn, ngâm sẵn từ trước khi ra ngoài, về nhà hầm cả tiếng đồng hồ mới nhừ tơi.

Mỗi người một bát cháo ngũ cốc đầy ụ, kèm theo một đĩa thịt thủ, một đĩa chân giò và lòng non bày chung, một đĩa Địa tam tiên, một đĩa nộm dưa chuột, một đĩa trứng hấp và một đĩa dưa muối nhỏ.

(Địa tam tiên là tên một món ăn cụ thể gồm khoai tây, cà tím, ớt xanh xào.)

Bàn ăn bày biện thịnh soạn, nhìn mấy món thịt kho, ai nấy đều chảy nước miếng.

"Có chuyện gì thế này?" Lê Thanh Phong nuốt nước miếng ừng ực, đã lâu lắm rồi anh không được ăn thịt kho kiểu này, cũng thèm lắm rồi.

"Nghĩ đến lúc Đường Đường tròn trăm ngày, mọi người đều bận rộn ra đồng kiếm công điểm, chẳng có thời gian bày vẽ ăn uống, nên thôi làm trước một bữa thịnh soạn, mời mọi người đến cải thiện bữa ăn ấy mà."

"Như vậy khách sáo quá rồi!" Chúc Hồng Mai đón lấy Nguyễn Sơ Đường từ tay Hạ Thục Nghi, vừa nựng bé vừa nói: "Nhanh thật đấy, đã trăm ngày rồi cơ à, Đường Đường lớn nhanh quá, đáng yêu ghê."

Mấy người còn lại cũng vây quanh Nguyễn Sơ Đường, người thì nựng bàn tay nhỏ xinh, người thì xoa hai má phúng phính của bé.

Nguyễn Đình Chu đã chuẩn bị sẵn một chậu nước sạch cùng bánh xà phòng thơm, dành riêng cho những ai muốn bế cô bé. Bản thân anh có thể xuề xòa đôi chút, chứ con gái cưng của anh thì không được phép.

Ai muốn bế, muốn nựng cục cưng nhà anh là phải rửa tay sạch sẽ mới được.

Nguyễn Sơ Đường được mọi người chuyền tay nhau bế một vòng, cuối cùng quay về vòng tay của Nguyễn Đình Chu. Cô bé ngồi dựa vào lòng ba, tròn mắt nhìn mọi người xì xụp húp cháo ngũ cốc, vui vẻ gắp thịt thủ.

Chỉ mua nửa cân thịt thủ thôi, không nhiều nhặn gì, nên mỗi người ăn được một hai miếng đã là mãn nguyện lắm rồi.

Ngoài mấy người thanh niên trí thức, còn có cả gia đình thím Lưu sang ăn cùng.

Mọi người đều ở chung một khu nhà, gia đình thím ấy cũng đã giúp đỡ nhà họ Nguyễn không ít, Nguyễn Đình Chu và vợ cũng đâu phải người không biết đối nhân xử thế.

Bữa tối hôm đó, ai nấy đều ăn uống thỏa thuê, vô cùng hài lòng. Nhiều người còn tấm tắc khen không biết làm cách nào mà món thịt thủ lại ngon đến thế, lòng non cũng tuyệt hảo, đúng là hương vị mà chính họ không thể nào làm được.

Họ còn hỏi Nguyễn Đình Chu mua thịt ở đâu.

Anh đáp là mua ở cửa hàng Cung tiêu.

Chuyện đi chợ đen, tốt nhất là nên chôn chặt trong bụng.

Chỉ có Lê Thanh Phong lén hỏi riêng Nguyễn Đình Chu, và vì hai người thân thiết với nhau sẽ không hại mình nên lúc này Nguyễn Đình Chu mới nói thật là mua ở chợ đen.

Mắt Lê Thanh Phong sáng rực lên: "Lần sau đi chợ đen, nhớ gọi tôi đi cùng nhé, tôi cũng muốn đi mở mang tầm mắt."

Nguyễn Đình Chu không từ chối, đằng nào thì anh cũng định đi thêm vài chuyến nữa, trong nhà vẫn còn khá nhiều nhang muỗi, không bán đi để ở nhà cũng phí, nhân tiện bây giờ cũng đang nhàn rỗi việc đồng áng, tranh thủ chạy thêm mấy chuyến chợ đen cũng tốt.

Sau đó, Nguyễn Đình Chu lại đi thêm ba chuyến nữa, nhưng mấy lần này anh không đưa Hạ Thục Nghi và Nguyễn Sơ Đường đi cùng. Trời đã vào hè, thời tiết oi bức, anh sợ hai mẹ con bị say nắng.

Vả lại Nguyễn Sơ Đường cũng đâu tự đi được, chỉ có thể nằm yên trong vòng tay của mẹ. Mẹ cô bé thì vất vả, mà bản thân cô bé cũng thấy chẳng có gì vui, nên cô bé cũng không khóc quấy đòi đi theo nữa. Chỉ là mỗi lần Nguyễn Đình Chu chuẩn bị ra khỏi nhà, Nguyễn Sơ Đường đều âm thầm "dò xét" tình hình bên phía chợ đen.

Cô bé lại nói thầm trong lòng: [Hôm nay chợ đen sẽ không bị đột kích đâu, đi được.]

Cứ mỗi lần nghe được câu này của con gái, là Nguyễn Đình Chu lại yên tâm, mạnh dạn lên đường.

Có lần, Nguyễn Sơ Đường sốt ruột trong lòng, níu chặt lấy áo lót của Nguyễn Đình Chu không cho anh ra khỏi cửa: [Hôm nay chợ đen sẽ bị đột kích đó, đừng đi! Bị bắt là sẽ bị đấu tố đấy, đợi vài hôm nữa yên ổn rồi hẵng đi.]

Nguyễn Đình Chu đương nhiên không dại gì tự mình chui đầu vào lưới, anh vờ dỗ dành Nguyễn Sơ Đường: "Rồi rồi, được rồi, hôm nay ba ở nhà chơi với Đường Đường, không đi đâu hết. Đường Đường ngoan, đừng khóc nữa nào, khóc sưng cả mắt lên là hết xinh bây giờ!"

Lúc này Nguyễn Sơ Đường mới yên lòng.

Cô bé vốn không biết, ba mình sở dĩ không đi là vì đã nghe được tiếng lòng của cô bé, biết được chợ đen sắp bị đột kích nên mới ở nhà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!