Chương 27: Đi chợ đen

Trong nhà có cả đống nhang muỗi, gầm giường không còn chỗ nhét, đành phải chất đống ở góc nhà.

Tối hôm đó, Nguyễn Đình Chu mở bao bì, cẩn thận bẻ từng vòng nhang muỗi ra, chỉ sợ làm gãy giữa chừng.

May mà tay nghề anh cũng được, nhang muỗi không bị gãy.

Sau khi đốt nhang muỗi, anh dùng đĩa đựng chuyên dụng đặt vào một góc không vướng víu. Nhìn khói lượn lờ bay lên, không biết có phải ảo giác không, anh luôn cảm thấy muỗi trong nhà đã bớt đi rất nhiều.

Hạ Thục Nghi nói: "Nhang muỗi nhiều lắm, gửi cho thím Phương một ít đi, thím ấy cho Đường Đường bú không ít lần, chúng ta cũng chẳng có gì đáng giá để tặng, dù sao cũng dùng không hết, cứ gửi cho thím ấy một ít."

"Thằng bé Hổ Tử cũng bị muỗi đốt không ít, giống hệt Đường Đường nhà mình, cũng hay bị muỗi đốt lắm, nhìn mà thương."

Nguyễn Sơ Đường vẫn chưa ngủ, nghe vậy liền quan tâm ngay: [Gửi chứ gửi chứ, có cả trăm hộp cơ mà, nhà mình dùng ba năm cũng không hết. Gửi cho anh Hổ Tử ba năm hộp đi, còn có chú Lê, dì Hồng Mai nữa.]

[Bọn họ có gì ngon, có gì hay đều nghĩ đến con, sao con có thể vong ơn bội nghĩa được chứ!] Từ lúc ra cữ, mọi người bận đi làm, tan ca xong không có việc gì lại đến chơi với cô bé, bế cô bé.

Mọi người đều quý mến cô bé như thế, sao Nguyễn Sơ Đường có thể một mình hưởng thụ niềm vui không bị muỗi đốt được?

Có câu nói này của Nguyễn Sơ Đường, Nguyễn Đình Chu cũng không hề keo kiệt. Bao năm nay nếu không có Lê Thanh Phong giúp đỡ, cuộc sống của anh và Hạ Thục Nghi đã chẳng dễ dàng thế này.

Tối hôm đó, bên khu thanh niên trí thức cũng lặng lẽ đốt nhang muỗi.

Không còn sợ nửa đêm bị muỗi đốt cho tỉnh giấc, tiếng vo ve bên tai ồn ào khiến người không tài nào ngủ được nữa.

Cũng không cần vừa đọc sách vừa phải luôn tay đập muỗi.

Những người khác ở khu thanh niên trí thức cũng được thơm lây, vẫn có người không biết nhang muỗi là gì, tò mò hỏi: "Đây là cái gì thế, sao lại cứ vòng vòng thế này, chưa thấy bao giờ!"

Lê Thanh Phong đáp: "Nhang muỗi đấy, người nhà tôi gửi cho, dùng để hun muỗi."

Chẳng thể nói là do Đường Đường ước mà có được, chuyện này càng nhiều người biết càng nguy hiểm.

Mọi người ở khu thanh niên trí thức đều biết Lê Thanh Phong đến từ Kinh thị, nhà có chút gia thế, nếu không cũng chẳng được gửi tiền, gửi tem phiếu và đủ thứ lặt vặt khác mỗi tháng.

Anh là người khá giả nhất trong cả khu thanh niên trí thức, dùng nổi nhang muỗi cũng là chuyện bình thường, nên mọi người cũng không lấy làm lạ.

Dù sao thì mọi người cũng cùng được hưởng phúc lợi, đốt nhang muỗi lên, quả nhiên không còn con muỗi nào lảng vảng quanh chân, đốt cho bọn họ chẳng còn tâm trí nào mà đọc sách nữa.

Thím Phương đốt nhang muỗi, cũng không sợ muỗi đốt người vào ban đêm nữa.

Nếu mà có thừa, thím chỉ ước gì có thể đốt một khoanh trong nhà xí.

Đến mùa hè nhiều muỗi, nhà xí đúng là không thể nào vào nổi, cứ bước ra là cả mông chi chít nốt sưng.

Thím Phương thì không nỡ dùng, nhưng Nguyễn Đình Chu lại chẳng tiếc, trời tối, anh đốt một khoanh trong nhà xí, thỉnh thoảng lại ngó chừng, chỉ sợ bất cẩn gây hỏa hoạn.

Hạ Thục Nghi có thói quen đi nhà xí một lần trước khi ngủ, anh không muốn để vợ bị muỗi đốt.

Nhang muỗi trong nhà đủ dùng, xa xỉ một chút cũng không sao.

Dù đã dùng như vậy, vẫn còn lại không ít nhang muỗi.

Nhân lúc đang là giữa hè, thời điểm muỗi nhiều nhất, nhang muỗi chắc chắn sẽ bán rất chạy.

Ngày hôm sau không có việc gì, Nguyễn Đình Chu nói muốn ra chợ đen xem thử tình hình.

Nguyễn Sơ Đường vểnh tai lên ngay: [Chợ đen, cho con đi với, cho con đi với! Đợi đến lúc thị trường mở cửa rồi, muốn đi chợ đen cũng chẳng còn cơ hội nữa đâu. Cho con đi mở mang tầm mắt với đi mà, ba tốt của con, ba yêu dấu, ba ơi ba ơi ba ơi...]

Nguyễn Đình Chu vốn chỉ định mang vài hộp ra chợ đen bán thử xem sao, giờ thì hay rồi, bên tai cứ có cái miệng nhỏ líu ríu không ngừng, tiếng "ba ơi" gọi liên hồi khiến anh chẳng cách nào từ chối được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!