Khi Nguyễn Sơ Đường tỉnh lại thì trời đã tối, cô bé ăn no uống đủ, đang gặm tay mình. Hạ Thục Nghi sợ cô bé ở một mình sẽ sợ hãi, bèn ôm con vào lòng, dùng một chiếc địu vải địu con trước ngực, đang nấu cháo ngũ cốc.
Hiện tại đang là thời điểm giáp hạt, lương thực không đủ ăn.
Nguyễn Sơ Đường không nhịn được mà thở dài một tiếng: [Nhà này nghèo quá đi mất, nếu mà không thiếu ăn thiếu uống thì tốt biết mấy, xem tiểu thuyết người ta xuyên không về thời này đều có không gian chứa vật tư, còn mình thì chỉ có bàn tay vàng ước nguyện.]
Hạ Thục Nghi: "???"
Không gian chứa vật tư?
Đó là cái gì?
Nguyễn Sơ Đường không biết suy nghĩ của Hạ Thục Nghi, cô bé chợt nảy ra một ý: [Mình có thể ước nguyện, có phải là có thể ước có một không gian chứa vật tư không? Kiểu như siêu thị Sam's ấy?]
"Ting" một tiếng: [Điểm ước nguyện không đủ, ước nguyện không thành công.]
Nguyễn Sơ Đường mừng rỡ như điên: [Có phải là, chỉ cần điểm ước nguyện của tôi đủ, là có thể có được không gian chứa vật tư có sẵn đồ vật như siêu thị Sam's không?]
Giọng nói máy móc lạnh lùng đáp lại: [......]
Nguyễn Sơ Đường cũng không giận, cô bé cười nói: [Im lặng chính là ngầm đồng ý rồi, he he, không gian chứa vật tư, tui tới đây, tui phải thu thập thật nhiều điểm ước nguyện, a ha ha!]
Nếu không phải cô bé không thể chống nạnh, thì cô bé chắc chắn sẽ chống nạnh cười lớn.
Đầu óc Hạ Thục Nghi chẳng hiểu ra sao, siêu thị Sam's lại là cái gì?
Đường Đường à, có thể giải thích trong lòng được không!
Mẹ quá ngốc nghe không hiểu được!
Còn nữa, cái gì mà xuyên không về thời này mà con nói là có ý gì thế?
Lời của trẻ con thật khó hiểu quá đi!
Hạ Thục Nghi cảm thấy đầu óc không đủ dùng, ước gì chồng mình ở bên cạnh, để có thể bàn bạc một chút.
Cô lại nhìn sắc trời, lúc này có lẽ gã lưu manh kia đã mắc câu rồi nhỉ?
Còn về phần Hòe Hoa có mắc câu hay không, Hạ Thục Nghi không biết.
Vào lúc hoàng hôn, Lê Thanh Phong cố ý đi ngang qua nhà Hòe Hoa. Hòe Hoa thấy vậy, cơm tối cũng không nấu nữa, lập tức đi theo. Chỉ cần cô ta úp sọt được thanh niên trí thức Lê, còn cần phải gả cho người khác sao?
Thanh niên trí thức Lê vừa cao lớn đẹp trai, lại có học thức, gia đình còn ở thành phố, mỗi tháng có mười đồng tiền. Nếu trở thành vợ anh ta, mười đồng đó chính là của cô ta, cuộc sống sung sướng biết bao!
Đợi sau này đồng chí Lê trở về thành phố, còn có thể đưa cô ta đi cùng.
Hòe Hoa nghĩ thôi đã thấy sướng rơn, cô ta không muốn ở lại nông thôn cả đời.
Nghĩ vậy, trong lòng Hòe Hoa nóng như lửa đốt, tối nay nhất định phải "đè" được đối phương.
Lê Thanh Phong phát hiện Hòe Hoa đi theo, mím môi, đừng trách tôi, là do cô tự mình đi theo, muốn trách thì trách cô tự tìm đường chết.
Lê Thanh Phong dẫn người lên núi.
Chúc Hồng Mai bên này cũng hành động theo kế hoạch. Biết gã lưu manh kia đang theo dõi mình, cô cố ý đi đến khu đất tự canh tác ở sau núi một mình, xách theo một cái rổ nhỏ, nhìn như là đi hái rau.
Trời nhá nhem tối, mọi người đều ở trong nhà, sau núi căn bản không có ai.
Nhìn cái mông to, nảy nở của Chúc Hồng Mai, nghe nói là dễ sinh nở, nhà gã nghèo không cưới được vợ, bị người trong thôn chê cười. Nếu gã ngủ với cô gái đến từ thành phố, có học thức, dễ sinh nở này, không biết bao nhiêu người sẽ ghen tị!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!