Chương 7: (Vô Đề)

Gió đêm lạnh lẽo theo khe cửa sổ hé mở thổi vào trong xe.

Chiếc xe lao vun vút trên đường.

Tôi len lén liếc nhìn Thẩm Vọng Tân vẫn đang tập trung lái xe, không nói gì.

Vẫn còn đau à?, anh nhìn chằm chằm đèn giao thông phía trước hỏi.

"Vâng, vẫn hơi đau...", tôi đáp.

Thẩm Vọng Tân gõ nhẹ lên vô lăng,

"Đưa em đi bệnh viện nhé."

Không cần đâu!, tôi ấp úng một hồi, Về nhà thôi.

Tối nay lại làm trò trước mặt bao nhiêu người, chắc anh ấy thấy buồn cười lắm.

Thẩm Vọng Tân gật đầu, đưa tôi về nhà.

Mở cửa xong, anh lại đứng ở cửa, không bước vào.

Trong tình huống này, giải thích với anh ấy đột ngột như vậy có hơi ngại.

Tôi đứng ở cửa vào, thăm dò,

"Anh vào uống cốc nước nhé?"

Được.

Anh đồng ý ngay, tiện tay đóng cửa lại.

Đèn chưa kịp bật, ánh sáng từ hành lang bị cánh cửa chắn lại, bốn phía chìm vào bóng tối.

Tôi mò mẫm bật đèn thì vấp phải vật gì đó, loạng choạng suýt ngã.

Bỗng anh ôm lấy tôi.

Hương thơm gỗ thông lạnh lẽo lan tỏa nhanh chóng.

Nhịp tim mạnh mẽ của anh phập phồng dưới lòng bàn tay tôi, rõ mồn một.

Thẩm tiên sinh..., tôi nuốt nước bọt, khẽ nói,

"Tim anh đập nhanh quá."

Ừ, anh biết., giọng anh trầm thấp, lạnh nhạt, mang theo chút bất lực,

"Xin lỗi, anh không kiểm soát được."

Sau đó, căn phòng chìm vào im lặng.

Tôi do dự một lúc, rồi hỏi: Anh giận em à?

Không có.

"Tối nay… tôi hơi kích động…"

"Không, vừa đúng lúc."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!