Chương 5: (Vô Đề)

Anh đi rồi, khách sạn cho người máy mang túi chườm nóng lên.

Mưa ngoài cửa sổ vẫn tí tách rơi cho đến tận bình minh.

Tôi ngủ không ngon, chưa đến sáu giờ đã dậy.

Hôm nay trời âm u.

Tôi cắn răng cử động đầu gối vẫn còn âm ỉ đau, mặc quần áo chỉnh tề, chuẩn bị đi bệnh viện tái khám.

Ai ngờ lúc đang đợi thang máy, phía sau đột nhiên có người đến.

Mùi t.h.u.ố. c lá lẫn với hương bạc hà.

Dù có nhắm mắt lại tôi cũng biết người đến là ai.

Chúng tôi giằng co, không ai lên tiếng.

"Ngủ với cậu ta rồi à?"

Giang Chi Hoài bất ngờ lên tiếng, giọng nói đầy vẻ mỉa mai.

Tôi khoanh tay, nhìn chằm chằm vào con số nhảy nhót trên bảng điện tử của thang máy, nhẹ giọng nói:

"Phải, thể lực của anh ấy tốt hơn anh nhiều."

"Biết khách sạn này của ai không?"

Giang Chi Hoài đột nhiên nắm lấy cánh tay tôi, ép tôi nhìn anh ta, Của Thẩm Vọng Tân.

"Tôi nhờ anh ấy điều tra người, chẳng lẽ không được?"

"Không quá ba ngày, Thẩm Huyền sẽ bị bóc mẽ đến không còn gì."

"Hứa Thức Sơ, nếu tôi g.i.ế. c c.h.ế. t vị hôn phu của cô, cô có khóc không?"

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta.

"Người đùa bỡn tình cảm là anh, tôi rời đi có gì sai?"

Giang Chi Hoài nhếch môi chế giễu,

"Hứa Thức Sơ, cô cũng xứng đáng lên án tôi đùa bỡn tình cảm sao? Lúc trước nhận tiền nhà tôi, sao không nói gì?"

Tôi sững người, Tiền gì?

"Hai vạn tệ, chuyển thẳng vào thẻ ngân hàng của cô. Còn phải đợi tôi ném chứng cứ vào mặt cô à?"

Hai vạn tệ?

Trong trí nhớ của tôi, khoản thu nhập hai vạn tệ duy nhất là tiền học bổng tốt nghiệp.

Tôi nghiêm túc nói:

"Hai vạn tệ đó là học bổng Lâm San giúp tôi đăng ký."

Giang Chi Hoài nhìn tôi với vẻ chán ghét:

"Hứa Thức Sơ, cô có biết vì sao tôi phiền cô không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!