Từ phòng bên cạnh vọng đến tiếng đồ vật rơi xuống đất.
Sau đó, lại trở về yên tĩnh.
Tôi bỗng nhiên nhận ra mình vừa làm gì, vội vàng lùi lại, kéo dài khoảng cách giữa hai chúng tôi.
"Tôi mệt rồi, ngủ trước đây..."
Nói rồi tôi lăn vào trong, nhường chỗ cho Thẩm Vọng Tân.
Bầu không khí mập mờ tan biến.
Thẩm Vọng Tân nhìn chằm chằm tấm chăn còn hơi ấm, không biết đang nghĩ gì.
Căn phòng chìm vào yên lặng, chỉ còn lại tiếng mưa rơi rả rích ngoài cửa sổ.
Tôi nhắm mắt lại, tim đập thình thịch.
Trước mắt bất chợt hiện lên cảnh tượng lần đầu tiên gặp Thẩm Vọng Tân.
Khi đó tôi vẫn còn đang theo đuổi Giang Chi Hoài.
Buổi biểu diễn văn nghệ của trường Giang Đại, tôi lên biểu diễn một điệu múa cổ điển.
Thẩm Vọng Tân bị Giang Chi Hoài kéo đến.
Ngồi ở hàng ghế đầu, dưới sân khấu.
Ánh mắt anh ấy từ đầu đến cuối đều không nhìn tôi lấy một lần.
Một con người lạnh lùng đến cực điểm.
Sau đó, tôi đi theo Giang Chi Hoài, gặp anh ấy vài lần, số lần nói chuyện chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
Chẳng thể ngờ được sẽ có một ngày chúng tôi nằm chung trên một chiếc giường.
Tôi thở dài.
Không ngủ được à?
Thẩm Vọng Tân hỏi.
Dòng suy nghĩ bị kéo về thực tại, tôi mở mắt ra.
Anh ấy ngồi nghiêng mình dưới ánh đèn ngủ lờ mờ, đường nét khuôn mặt tuấn tú, lạnh lùng.
Giống hệt như lần đầu tiên tôi gặp anh ấy.
Tôi nắm chặt chăn, hỏi:
"Thẩm tiên sinh, tại sao anh lại tìm tôi?"
"Tại sao không thể tìm em?"
Anh ấy cụp mắt xuống, nhìn tôi bằng đôi mắt nhạt màu:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!