Chương 21: (Vô Đề)

Edit & Beta: Tiểu Tình Nhân –

~~~~~~~~~~~~~

Lâm Hòa đứng cứng ngắc tại chỗ, sững sờ, cảm nhận được một cơ thể ấm áp đang dựa vào mình, nhất thời nổi da gà.

Một lúc lâu sau, Lâm Hòa mới rung giọng nói: ".... Tại sao anh điều tra Lý Lâm vậy?

"Trương Diệp khẽ cười:"Em nghĩ tại sao?

"Lâm Hòa cắn chặt răng, không nói lời nào. Trương Diệp nói:"Nếu không có cô ta, cuộc sống của chúng ta sẽ không thay đổi xấu đi.

"Lâm Hòa nhìn hắn, ánh mắt vô hồn và hoang mang, như thể chưa từng quen biết hắn vậy. Trương Diệp dịu dàng xoa gò má tái nhợt của cậu, nhẹ giọng nói:"Nhịn một chút, chúng ta lập tức có thể ở bên nhau mãi mãi rồi.

"Lâm Hòa bỗng dưng phản ứng lại, chợt giật mình tỉnh lại, con ngươi co rút, cơ thể không ngừng run rẩy.".... Anh muốn làm gì?

"Nghĩ đến khả năng đó, Lâm Hòa cảm thấy vô cùng sợ hãi. Trương Diệp khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười kia khiến Lâm Hòa lạnh cả sống lưng. Chỉ nghe thấy giọng nói đầy bình thản dường như không chút thăng trầm của hắn, nói:"6 giờ 30 phút chiều nay, cô ta sẽ rời khỏi office building sau giờ làm, dựa theo tuyến đường về nhà của cô ta, sẽ đi đến ngã tư rồi rẽ trái, sau đó lúc này sẽ có người gọi điện cho cô ta, cô ta sẽ cúi đầu nghe điện thoại, lúc đó có một chiếc xe hơi mất khống chế đụng vào xe cô ta, rồi.....

"Lời còn chưa nói hết, Lâm Hòa đã chạy về phía chỗ cửa như điên, kết quả dùng sức cỡ nào cánh cửa cũng không mở ra."Đừng phí sức, nó sẽ không mở đâu, xin lỗi, bây giờ anh không thể để em đi ra ngoài phá hỏng kế hoạch của anh.

"Trương Diệp bình tĩnh đứng sau lưng cậu. Ánh mắt Lâm Hòa đầy sợ hãi, hoảng hốt chạy về phía nhà bếp, trong bếp vẫn đang nấu món súp mà Lâm Hòa thích nhất, mùi thơm của thức ăn tràn ngập khắp xung quanh. Trương Diệp không nhanh không chậm đi vào, thậm chí còn thảnh thơi đi xem độ lửa, rồi nhìn Lâm Hòa đang giơ dao về phía mình. Hắn hơi nghiêng đầu, tựa như có chút khó hiểu nói:".... Tại sao em phải làm như vậy?

"Lâm Hòa cắn chặt răng, khóe miệng bị cắn đến gần như trắng bệch, gắt gao nhìn chằm chằm hắn, khàn giọng nói:"Tôi vừa hỏi tại sao anh làm vậy.... Tôi rõ ràng.... Rõ ràng đã.....

"Nhưng cuối cùng cậu vẫn không nói hết ra. Trương Diệp nhìn đồng hồ đeo tay, ôn thanh nói:"Đợi một chút, còn 5 phút nữa thôi.

"Nói xong muốn đi đến gần Lâm Hòa, hoàn toàn không thấy con dao trong tay cậu. Lâm Hòa co rúc trong góc tường, cầm chặt con dao nhắm vào hắn, khuôn mặt tái nhợt, ánh mắt không có tiêu điểm, trên mặt chỉ có sự sợ hãi, lẩm bẩm không ngừng."Anh đừng đến đây!

Xin anh đừng đến đây!"

"Tôi không muốn ở cùng với anh! Để tôi chết đi, xin anh!"

"Tại sao anh phải giết chị ấy, chẳng lẽ anh không biết chị ấy rất quan trọng với tôi sao?

"Trương Diệp khẽ mỉm cười:"Em vừa nói ra lý do rồi đó, bởi vì cô ta rất quan trọng với em.

"Lâm Hòa khẽ run, dường như có chút khó tin."Trừ anh, anh không cho phép những người quan trọng với em được tồn tại, thế giới của chúng ta chỉ có hai ta không tốt sao?

"Lâm Hòa nở nụ cười thê lương,"Đối với anh, mạng người rốt cuộc là gì chứ?"

"Anh chỉ quan tâm em."

"Thế giới này rất tẻ nhạt, chỉ cần có em, anh có thể nhẫn nại.

"Hắn vừa nói vừa lại gần Lâm Hòa, nhìn động tác tựa như muốn ôm Lâm Hòa vào lòng. Lâm Hòa sợ hãi, liên tục lui về sau, tay cầm con dao cũng khẽ run, cậu trợn to mắt, trơ mắt nhìn con dao đâm vào bụng Trương Diệp, thậm chí có thể nghe thấy tiếng đâm rách áo sơ mi. Đầu óc Lâm Hòa trống rỗng, bàn tay đã dính đầy chất lỏng màu đỏ, màu từ từ chảy xuống đất.".... Tại sao anh không tránh ra..... Tên điên này....

"Lâm Hòa vừa khóc vừa lấy tay che miệng vết thương của hắn, nhưng phát hiện dù cố gắng thế nào cũng không thể cầm máu được. Trương Diệp nhìn cậu, ánh mắt đầy phức tạp, tựa như không cảm thấy đau đớn, nếu không nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của hắn, có thể sẽ xem nhẹ vết thương trên người hắn. Nhưng Lâm Hòa biết con dao kia đâm sâu như thế nào. Trương Diệp chậm rãi đưa tay vuốt ve gương mặt của Lâm Hòa, chất lỏng nóng ẩm dính vào mặt Lâm Hòa, cậu có thể ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc."Trên đời này chỉ có em mới có thể gây tổn thương anh, chỉ cần em muốn, có thể giết anh bất cứ lúc nào.

"Lâm Hòa ngơ ngác nhìn con dao trong tay mình, con dao dính đầy máu. Cậu lại lo sợ mất đi thứ gì nữa, hóa ra cậu chẳng có gì cả, dù là Lý Lâm hay học trưởng, cậu chẳng thể giữ được."Tôi gọi 120....

"Lâm Hòa loạng choạng đứng dậy tìm điện thoại, chợt nghe thấy tiếng còi xe của cảnh sát từ đằng xa, cậu sững sờ tại chỗ. Một lúc sau, âm thanh kia hoàn toàn biến mất, sau đó tiếng bước chân vang lên từ cầu thang. Thấy thật sự có một nhóm người đang đến gần."Ầm ầm

"cánh cửa bị đập dữ dội, Lâm Hòa dường như biết trước sẽ xảy ra chuyện gì, đôi mắt vô hồn nhìn cánh cửa, tựa như từ bỏ giãy giụa. Sau khi cánh cửa bị phá, một nhóm lực lượng cảnh sát đi vào, cầm súng trong tay. Câu nói cuối cùng Lâm Hòa nghe thấy sau khi nhắm mắt là —"Báo cáo, đã tìm thấy người bị tố cáo mắc bệnh tâm thần, có yêu cầu tấn công không.

"*** Bệnh viện tâm thần ở thành phố C nằm ở khu vực ngoại ô, không khí trong lành, phong cảnh đẹp đẽ, rất yên tĩnh và thanh thản. Nhưng sự yên tĩnh này bỗng nhiên bị một bệnh nhân mới vào đây phá vỡ."Cô biết bệnh nhân số 401 không?"

"Sao không biết được, nghe nói là tên điên kia rất hung hãn, cấp trên còn đặc biệt cho hắn ở phòng riêng."

"Nhìn thế nào cũng không giống loại người như vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!