Edit & Beta: Tiểu Tình Nhân –
~~~~~~~~~~~~~
Trong phòng tắm hơi nước mờ mịt, bồn tắm cũng chứa đầy nước nóng, Trương Diệp đưa tay thử độ ấm của nước, cảm thấy nhiệt độ vừa đủ, mới cẩn thận ôm lấy Lâm Hòa đang ngẩn người nhẹ nhàng đặt vào trong bồn.
Lâm Hòa luôn thuận theo, đôi mắt cậu vô hồn, tầm mắt không biết đang dừng ở đâu.
Trương Diệp nhẹ nhàng chà lau làn da của cậu, dòng nước chảy dọc theo làn da trắng như tuyết, bàn tay cảm nhận được sự mịn màng, hắn không khỏi nheo mắt, nói giọng khàn khàn: "Tiểu Hòa, em đang nghĩ gì vậy?
"Qua vài giây, Lâm Hòa mới chậm chạp lắc đầu."Vậy sao, em còn tưởng cô Lý kia đã nói gì với em, nên em mới kỳ lạ vậy chứ.
"Lâm Hòa dừng lại, nhìn hắn,".... Chị ấy có thể nói gì?
"Trương Diệp khẽ mỉm cười, không nói gì. Lâm Hòa ôm chặt cánh tay mình, cong gối ngồi trong nước, buồn bực nói:"Lần đầu anh gặp em là khi nào?"
Bọn họ đã thảo luận vấn đề này rồi, cậu cho rằng trong bữa tiệc chào đón tân sinh viên ở Đại học, nhưng nghe lời nói của Trương Diệp, còn trước lúc đó nữa, lúc ấy cậu không để ý, bây giờ nghĩ lại mới thấy lạ, nếu cậu đã gặp mặt học trưởng từ trước, sao không nhớ gì cả, là học trưởng nói dối, hay cậu đã quên hắn.
Trương Diệp dừng tay lại, ánh mắt tối sầm, cong môi dịu dàng nói: "Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này chứ."
"... Em muốn biết."
"Em thật sự muốn biết." Trương Diệp bất đắc dĩ lắc đầu, nụ cười mang đầy sự cưng chiều dung túng, "Lúc học trung học anh đã gặp em, khi đó nhà trường sắp xếp cho anh đi diễn thuyết ở các trường trung học khác, anh gặp em ở đó."
".... Nhưng em hoàn toàn không nhớ."
"Không sao." Trương Diệp ôn nhu hôn lên tóc cậu.
"Chỉ cần anh nhớ là được.
"Lâm Hòa mím môi, lặng lẽ rũ mắt, im lặng không nói. Đến khi nước hơi lạnh, Trương Diệp mới bế Lâm Hòa ra, sau đó trùm khăn lên người cậu rồi ôm vào phòng ngủ. Máy điều hòa trong phòng được bật hết, Lâm Hòa nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, Trương Diệp đắp chăn cho cậu xong, chuẩn bị đi ra ngoài, chợt nghe thấy người trên giường hỏi:"Điện thoại của em đâu?"
"Anh bất cẩn làm rơi vào nước, ngày mai anh sẽ đem nó đi sửa cho em.
"Lâm Hòa trầm mặc nhìn hắn, cuối cùng chui đầu vào chăn, không nói thêm."Còn gì nữa không?" Trương Diệp ôn thanh hỏi.
"... Không ạ."
"Ngủ ngon." Hắn tắt đèn, chúc Lâm Hòa ngủ ngon, đợi hồi lâu, mới nghe được tiếng đáp lại nhỏ như muỗi, nhưng hắn chẳng thèm để ý, mỉm cười mở cửa rời đi.
Cuộc sống sau này vẫn luôn yên ả.
Lâm Hòa luôn ngoan ngoãn ở nhà chờ Trương Diệp tan làm về nhà, thỉnh thoảng Trương Diệp sẽ đưa cậu ra ngoài đi dạo, nhưng phần lớn thời gian Lâm Hòa đều không thể ra ngoài, bây giờ cậu sợ hãi tất cả mọi thứ.
Một khi hạt giống nghi ngờ được chôn trong lòng, sẽ nảy mầm và bén rễ, cuối cùng sẽ lớn thành một cây cao chót vót.
Những thứ sau cánh cửa kia, tựa như đang kêu gọi cậu, trong lòng Lâm Hòa đã sinh ra một ý niệm, nhưng tiềm thức của cậu không muốn đối mặt với nó.
Cậu biết sau cánh cửa kia, có thể giải quyết những khốn khổ của cậu, có thể tháo giải mọi việc, nhưng đồng thời, sẽ mang đến hậu quả mà cậu không gánh nổi.
Nhưng cuối cùng Lâm Hòa đã đưa ra quyết định, cậu lẳng lặng đứng trước cửa, nhìn cánh cửa màu đậm trước mắt, cũng có động tác gì.
Bây giờ Trương Diệp đã đi làm, trong nhà chỉ còn một mình cậu, nếu muốn hành động, hiện giờ là thơi cơ tốt nhất.
Lâm Hòa đứng chừng mười phút, mới chậm rãi cử động, hơi nhướng mắt, khuôn mặt vô cùng xanh xao.
Cậu lấy chiếc chìa khóa từ trong túi ra, run rẩy cắm vào lỗ khóa, bởi vì không tìm được nơi học trưởng cất chìa khóa, nên cậu cố ý tìm người ghép chìa khóa, do lo lắng, cậu đã thử rất nhiều lần, mới lấy hết can đảm mở khóa.
Một tiếng "Két", nhẹ nhàng đẩy, cánh cửa đã mở ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!