Chương 9: Sưởi ấm cho người

Hạ Y Ninh quả nhiên đoán đúng, sau khi lên máy bay đi nam đảo không lâu, Khương Nghiêm cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Đề tài của Diệp Thần Thần, cô thỉnh thoảng cũng sẽ tiếp vài câu, không khí cũng sinh động hơn trước một chút.

Phần lớn thời gian Hạ Y Ninh đều xem tài liệu, lần này sở dĩ lựa chọn chụp ảnh cưới ở nam đảo New Zealand, mục đích chủ yếu cũng không phải muốn lưu lại hồi ức đặc biệt gì, cũng không phải vì dự chi tuần trăng mật với Khương Nghiêm.

Trong nghiệp vụ phân công nàng quản lý, sắp khai thác tuyến du lịch mới, lần này là tới dò đường.

Diệp Thần Thần và Khương Nghiêm cách lối đi nhỏ trò chuyện không vào chủ đề, nhưng vòng tới vòng lui cuối cùng vẫn là vòng trở lại trên người Hạ Y Ninh.

"Khương Nghiêm, chị thành thật khai báo, rốt cuộc dùng thủ đoạn gì mới khiến chị họ đồng ý gả cho chị?"

Diệp Thần Thần đến bây giờ cũng không nhìn thấy nhẫn cầu hôn to bằng trứng bồ câu, tuy nói nhà họ Hạ không thiếu cái này, nhưng ngoại trừ thế công tiền tài, cô nàng thật nghĩ không ra Khương Nghiêm còn có thể làm được gì.

"Có lẽ là đủ thành ý đó, dù sao ba năm trung học cộng thêm một năm học lại cũng không quá bốn năm."

Diệp Thần Thần đương nhiên không tin: "Chị họ của tôi nếu như dễ dàng bị lay động như vậy, nơi nào đến phiên chị tới cảm động. Muốn cưới chị ấy, đừng nói theo đuổi bốn năm, theo đuổi mười năm cũng không phải không có."

Trong đầu Khương Nghiêm hiện lên ý niệm gì đó, còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa, chợt nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của Hạ Y Ninh truyền đến: "Thần Thần, nói chút chủ đề có dinh dưỡng."

Lúc trước nói chuyện hợp tác, Hạ Y Ninh đã đồng ý sẽ phụ trách ứng đối một loạt nghi vấn, để Khương Nghiêm chỉ để ý phối hợp với nàng là được. Hiện tại xem ra nàng quả thực giữ chữ tín, phần lớn trường hợp đều sẽ ra mặt thay cô giải vây.

"Chị họ, em cũng không tính là không có dinh dưỡng. Chị xem Khương Nghiêm, ngay cả tại sao có thể lay động chị cũng không rõ ràng, sau này kết hôn chẳng phải càng không biết dỗ dành chị như thế nào sao."

Khương Nghiêm bĩu môi, trong lòng châm chọc, cũng may người kết hôn với cô là Hạ Y Ninh, nếu đổi lại là Diệp Thần Thần, cho dù nhà họ Khương có phá sản cô cũng không thể đồng ý.

Hạ Y Ninh vẫn lật xem tài liệu, không hề xem nhẹ lời Diệp Thần Thần nói: "Chị không cần cố ý dỗ dành, cứ sống bình thường là tốt rồi."

Giọng nói bình tĩnh, thần sắc lạnh nhạt, hoàn toàn không nhìn ra vui sướng sắp tân hôn. Diệp Thần Thần bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Khương Nghiêm, thấy cô chẳng những không cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn giương khóe miệng về phía Hạ Y Ninh.

Diệp Thần Thần đầu hàng: "Tình yêu quanh co hàm súc của hai người em xem không hiểu, bình bình đạm đạm chính là thật."

Sau khi đến khách sạn, Diệp Thần Thần khách sáo khéo léo hơn lúc trước ở sân bay đổi vé lên máy bay một chút, dùng ngữ khí thương lượng hỏi Khương Nghiêm: "Tôi muốn cùng chị họ ở một phòng, được chứ?"

Khương Nghiêm cười nhìn cô nàng: "Có cái gì mà không được?"

"Chị không để ý?"

Khương Nghiêm lúc này mới phản ứng lại, Diệp Thần Thần khẳng định cho rằng cô muốn ở cùng phòng với Hạ Y Ninh.

"Sẽ không."

Xử lý xong thủ tục vào ở, Khương Nghiêm ở sát vách hai người. Một đường lăn qua lăn lại, mọi người đều mệt mỏi, không có sắp xếp hoạt động thống nhất. Khương Nghiêm lười đi ra ngoài, trực tiếp đặt cơm đưa đến phòng khách sạn.

Diệp Thần Thần vẫn là lần đầu tiên tới nam đảo, bên này mùa đông lạnh đến rất trực tiếp, một chút cũng không giống bắc đảo ôn hòa như vậy. Cô nàng tăng nhiệt độ trong phòng lên một chút, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, cảm khái: "Môi trường tự nhiên ở đây được bảo vệ rất tốt, thật sự là con người và thiên nhiên hòa làm một thể."

"Điều này đòi hỏi một cái giá rất lớn và không thể thiếu bất kỳ liên kết nào, bất kể là định hướng của chính phủ hay sự hợp tác của người dân. Bất kỳ vẻ đẹp nào, chắc chắn phải có cái giá phải trả."

"Vậy tại sao trong nước chúng ta không thể làm được như vậy?"

Hạ Y Ninh cũng nhìn ra ngoài cửa sổ: "Tình hình mỗi quốc gia khác nhau, chúng ta tạm thời không làm được, không có nghĩa sau này sẽ không làm được."

Diệp Thần Thần nhìn lịch trình ngày mai, phát hiện tám giờ rưỡi sáng sẽ đi sông băng.

"Thời gian có sớm quá không? Mười giờ rưỡi cũng có một ca."

"Buổi sáng người sẽ ít hơn, hơn nữa chụp ảnh xong chị còn có việc khác."

Nếu là tới dò đường, vậy những điểm du lịch khác cũng phải sẵn tiện xem thử, làm sao có thể đều hao tổn thời gian ở trên sông băng.

"Sớm quá sẽ rất lạnh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!