Khương Nghiêm trả lời tin nhắn xong thì mở máy tính, chuẩn bị tìm một số tư liệu nội thất. Mặc dù căn hộ đã hoàn thiện nội thất, trang bị cứng có thể miễn, nhưng đồ dùng trong nhà các thứ, khẳng định đều phải thay mới. Phòng tắm và phòng ngủ cô phải tân trang lại, quan trọng nhất là cô rất thích phòng làm việc kia, muốn nhân cơ hội cải tạo một chút.
Mới vừa mở diễn đàn nội thất không bao lâu, chợt nghe thấy có người gõ cửa, Khương Nghiêm nói cửa không khóa, Khương Đạt Minh đi vào.
"Tiểu Nghiêm, đang bận à?"
Khương Nghiêm tắt mấy trang web, chỉ chừa lại trang chủ. Cô ngẩng đầu cười với Khương Đạt Minh: "Nhàm chán lên mạng thôi, không bận."
Lúc này Khương Đạt Minh đã vòng qua bên cạnh cô, liếc nhìn màn hình, thuận miệng hỏi: "Đang xem đồ trang trí? Những thứ đó không phải đều do nhà họ Hạ phụ trách sao, bất đồng ý kiến với Hạ Y Ninh?"
Không ít cặp vợ chồng khi trang trí nhà cửa thường có mâu thuẫn, đây cũng là một thử thách mà rất nhiều cặp vợ chồng mới cưới phải đối mặt. Nhưng theo lý thuyết, mâu thuẫn này không nên phát sinh giữa em gái và Hạ Y Ninh.
"Không có gì bất đồng, em chỉ tùy tiện xem thôi, trong lòng đã có ý tưởng rồi. Miễn cho lúc nhà thiết kế nói ra em không chen vào được, có vẻ như em không đủ coi trọng."
Rút ra từ bài học chọn lễ phục lần trước, Khương Nghiêm sau đó dưới tình huống người nhà họ Hạ cũng ở đây, mức độ tham dự quả thật cao hơn một chút.
Khương Đạt Minh vui mừng gật đầu, khen cô: "Hôm nay ông nội khen ngợi đúng rồi, em thật sự trưởng thành rồi, hiểu chuyện rất nhiều."
Khương Nghiêm đối với anh ta không có tình cảm gì, hơn nữa lúc trước vô tình nghe được cuộc điện thoại, trong lòng lại càng kéo dài khoảng cách.
"Em có thể thay gia đình ra sức, c*̃ng chỉ là tận lực làm tốt việc này, phương diện làm ăn em không giúp được gì."
Khương Đạt Minh thấy cô chủ động nói đến việc này, cũng không che giấu quá nhiều. Anh ta xoay người tựa vào mép bàn, hai tay khoanh trước ngực, thẳng thắn nói: "Thật ra tình hình công ty mấy năm nay đúng là ngày càng sa sút, chi phí cho vay cũng ngày càng cao, cho nên lần này nhà họ Hạ chịu ra tay giúp đỡ, thật sự là giải quyết khẩn cấp."
Từ khi xác định hôn sự, Hạ thị đã dùng hình thức cho vay không lãi suất rót vốn vào Khương thị hai lần, giảm bớt nguy cơ lưu động tạm thời.
Chờ đến sau khi chính thức kết hôn, hai nhà sẽ hợp tác nhiều hơn. Đến lúc đó Khương thị có thể từ từ vực dậy, từ trong nghiệp vụ mới thu được lợi nhuận để lấp đầy lỗ thủng do sai lầm đầu tư trước đó tạo thành.
Trên dưới nhà họ Khương đều ngóng trông ngày này tới gần, cũng sợ Khương Nghiêm không chú ý làm cho tiểu thư nhà họ Hạ đổi ý.
Khương Đạt Minh lại hỏi chút chuyện chuẩn bị hôn lễ, cuối cùng anh ta lấy từ trong túi ra một tấm thẻ, đặt lên mặt bàn.
"Trong thẻ này có ba triệu, mật khẩu là sinh nhật của em."
Khương Nghiêm nhìn thẻ, lại nhìn anh trai mình: "Đây coi như là khích lệ em?"
"Mới vừa khen em trưởng thành, bây giờ lại hỏi những câu ngớ ngẩn như trẻ con. Đây là dự phòng cho em đi New Zealand, sợ đến lúc đó em lo lắng không có tiền bỏ lỡ cơ hội thể hiện."
À, Khương Nghiêm nhớ tới, nửa tháng nữa cô và Hạ Y Ninh sẽ đi New Zealand chụp ảnh cưới ngoại cảnh.
Địa điểm là Hạ Y Ninh chọn, nói là hiện tại thịnh hành du lịch trái mùa, tổ chức hôn lễ vào mùa hè, vậy phải chụp một bộ ảnh cưới mùa đông ở Nam bán cầu, hơn nữa còn phải chụp ở sông băng Nam đảo New Zealand mới được.
Khương Nghiêm đương nhiên chỉ có thể phối hợp, cũng không thể để Hạ Y Ninh tự mình đi, sau đó lại photoshop cô vào. Cho dù Hạ Y Ninh đồng ý, nhà họ Khương cũng sẽ dùng tốc độ tên lửa ném cô xuống Nam bán cầu.
"Vậy em thay cô ấy cảm ơn anh." Khương Nghiêm cũng không khách sáo, cười ha hả nhận thẻ.
Khương Đạt Minh đứng thẳng chuẩn bị rời đi, đột nhiên nhớ tới một chuyện, sắc mặt trở nên nghiêm túc: "Tiểu Nghiêm, gần đây em không nhận điện thoại của mẹ phải không?"
"Hả?"
Mẹ Khương và Khương Triều Hãn ở riêng nhiều năm, vẫn luôn là trạng thái ly thân. Tình cảm vợ chồng không hòa hợp, ở cùng một chỗ sẽ chỉ sinh ra càng nhiều xung đột, Khương Đạt Minh có thể hiểu được, nhưng Khương Nghiêm còn nhỏ tuổi lại không thể chấp nhận quyết định của mẹ bỏ lại bọn họ một mình mà dọn đi.
Trong những năm gần đây, quan hệ giữa mẹ con vô cùng xa cách, Khương Nghiêm thậm chí từng từ chối tiếp xúc với mẹ, cho đến hai năm nay mới miễn cưỡng hòa hoãn. Khương Đạt Minh cũng không rõ vì sao cô đột nhiên lại không chịu để ý đến mẹ.
Khương Nghiêm nhớ tới mấy ngày nay quả thật có số lạ gọi điện thoại cho cô, nhưng cô không phải đang lái xe thì cũng là đang làm chuyện khác không nghe được. Cô lướt nhật ký cuộc gọi, hỏi Khương Đạt Minh: "Là số này sao?"
Khương Đạt Minh bất đắc dĩ thở dài: "Phải, thời gian trước mẹ đổi số mới, kết quả gọi điện thoại cho em em cũng không nghe. Không biết có phải em không muốn nhận hay không, bảo anh hỏi em thử."
Đoán chừng nguyên chủ đã xóa tin nhắn mẹ Khương thông báo đổi số, số mới cũng không lưu. Khương Nghiêm nói không rõ ràng, dứt khoát không giải thích.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!