Tuy rằng nền tảng giao hàng cho nàng 30%, nhưng Khương Nghiêm cũng không trực tiếp dùng tên của mình nắm giữ. Trước khi Khương thị phá sản, một loạt hành động của Khương Triều Hãn đã gợi ý cho cô, cũng cảnh báo cô, hơn nữa hiện tại quan hệ giữa cô và nhà họ Hạ cũng tương đối đặc biệt, cho nên đặc biệt đăng ký hai công ty, sau khi từng tầng từng tầng mới gián tiếp nắm giữ.
Nhà xưởng là nhà Diệp Thần Thần, Khương Nghiêm đương nhiên không tiện trực tiếp ra mặt. Nếu không việc này rất nhanh sẽ truyền tới tai Úc Uyển Oánh, như vậy khoảng cách bị người nhà họ Hạ biết được sẽ không xa.
Khương Nghiêm đưa phương thức liên lạc của nhà xưởng cho ông chủ Tiền, để bọn họ tự mình nói chuyện với bên nhà xưởng, nếu có vấn đề không giải quyết được thì tìm cô. Mọi người cũng biết Khương Nghiêm không muốn xen vào chuyện làm ăn bên ngoài, đoán chừng là sợ khó ăn nói ở bên nhà họ Hạ.
Nhưng sau khi Khương thị phá sản, bọn họ đều đau lòng cho Khương Nghiêm. Nghĩ có thể để cho cô kiếm nhiều một chút thì kiếm nhiều một chút, trong lúc vô tri vô giác đã coi cô như con cái trong nhà. Lần này sau khi bắt đầu bán bán thành phẩm, bọn họ cũng dự định dựa theo 30% định mức cho Khương Nghiêm.
Lúc này ngay cả lý do cũng đầy đủ hơn lần trước, Khương Nghiêm không chỉ tham dự cải tiến công thức, còn giải quyết vấn đề sản xuất nan giải, lấy đi 30% lợi nhuận hoàn toàn không thành vấn đề.
Chờ sau khi năm loại bán thành phẩm ban đầu bắt đầu bán trong cửa hàng, tuần đầu tiên lượng tiêu thụ bình thường, cơ bản đều là hàng xóm và khách quen mua ủng hộ. Một tuần sau danh tiếng bắt đầu lên men, khách mua lại thẳng thắn nói, con cái trong nhà tan ca trở về ăn xong mọi người đều thích cười.
Ẩm thực chân chính không chỉ có thể làm cho người ta no bụng, còn có thể làm cho tinh thần người ta vui vẻ, cảm nhận được niềm vui.
Hôm nay Khương Nghiêm cũng mang theo mấy phần mì xào và cơm rang bán thành phẩm đi thăm mẹ Khương, Từ Chỉ Huệ biết gần đây công việc của cô bận rộn, nên không tìm cô.
Mỗi lần Khương Nghiêm nói muốn tới, bà đều nhịn không được muốn nấu thêm món ăn, ai ngờ Khương Nghiêm lại nói đêm nay do cô chuẩn bị.
Cuối cùng đợi được Khương Nghiêm vào nhà, Từ Chỉ Huệ thấy cô xách túi nhựa, mơ hồ thấy không rõ lắm, nhưng khẳng định không phải nguyên liệu nấu ăn.
"Không phải nói con tới chuẩn bị sao, không mua thức ăn à?"
Khương Nghiêm giơ cái túi trong tay lên, lắc lư trước mặt mẹ Khương: "Tối nay chúng ta ăn cái này."
Từ Chỉ Huệ nhận lấy túi, mở ra nhìn, còn mang theo chút hơi lạnh: "Con tới nhà ăn cơm còn mua loại bán thành phẩm này làm gì, muốn ăn gì thì nói với mẹ chứ."
"Đừng coi thường nha, thử xem rồi hẵng nói."
Mẹ Khương vốn cho rằng Khương Nghiêm cũng lười đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn như những người trẻ tuổi khác, nhưng thấy giọng điệu này của cô, trong nháy mắt cũng có mong đợi.
Bà đang chuẩn bị mở bao bì bên ngoài, mở bếp, đồ đã được Khương Nghiêm lấy qua: "Không cần phiền phức như vậy, ngâm nước ấm ba phút, sau đó lò vi sóng đun nóng là có thể ăn."
Cách làm này vừa nghe chính là thực phẩm ăn liền, ngẫm lại là biết hương vị hoặc dinh dưỡng đều bình thường. Nhưng nhìn dáng vẻ Khương Nghiêm rất hăng hái, Từ Chỉ Huệ cũng không đành lòng làm mất hứng.
Dù sao bà để ý cùng con gái ăn cơm ấm áp hơn, về phần mùi vị cơm, kém một chút cũng không sao.
Khương Nghiêm bảo bà chờ ở bên ngoài là được, cô ở trong phòng bếp cũng không dừng lại quá lâu, rất nhanh hai phần mì xào đã được mang lên bàn.
So sánh với mì xào vừa rồi ở trong bao bì nửa lạnh, hiện tại hơi nóng và mùi thơm cùng tồn tại trong bát bất kể là màu sắc hay mùi vị, đều cùng bây giờ làm khác biệt không lớn.
"Nếm thử đi ạ."
Mẹ Khương và Khương Nghiêm đồng thời cầm đũa lên, cẩn thận thưởng thức. Sau khi ăn vài miếng, quả nhiên ngon hơn dự đoán rất nhiều, lại nghe Khương Nghiêm nói là đặc biệt của cửa hàng cũ, nhịn không được cảm khái.
"Mẹ đã rất nhiều năm không ăn những thứ này rồi, cũng không thể tưởng tượng được rằng tất cả các sản phẩm bán thành phẩm đều có thể đạt được tiêu chuẩn đó."
"Cũng không phải tất cả sản phẩm đều đỉnh như vậy, con mua thêm mấy phần, để trong tủ lạnh."
"Được, vậy mẹ lại có thể tiết kiệm mấy bữa phiền toái rồi."
Khương Nghiêm sợ bà không muốn ăn, nhắc nhở: "Hạn sử dụng chỉ có nửa tháng, đừng quên."
Mẹ Khương thấy cô cẩn thận, nụ cười trên mặt càng sâu. Bây giờ mối quan hệ giữa bà và con gái đang dần được hàn gắn, điều này khiến bà lấy lại cảm hứng.
Bà chủ động nói với Khương Nghiêm về những bức tranh gần đây, còn bảo Khương Nghiêm sau khi ăn xong ở lại phòng làm việc của bà xem một chút. Nói là phòng làm việc, thật ra chính là một phòng độc lập khác, bình thường phần lớn đều khóa, Khương Nghiêm không hỏi, bà cũng không nói nhiều.
"Mỗi ngày mẹ tốn bao nhiêu giờ để vẽ?" Khương Nghiêm đi vào, nhìn mặt đất và trên giá đều bày đầy tác phẩm, nghĩ thầm đây chỉ sợ là mỗi ngày mỗi đêm đều sáng tác.
Không ngờ mẹ Khương lại thẳng thắn nói: "Cũng không bao lâu, có cảm hứng mấy tiếng là có thể vẽ xong."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!