Cơm trưa kết thúc, Hạ Y Ninh cùng Giản Quân quay về bộ phận quảng bá, buổi chiều sẽ chính thức bắt đầu trao đổi nội dung hợp tác cụ thể. Khương Nghiêm vừa lúc cũng muốn trở về văn phòng, liền cùng bọn họ đồng hành một đoạn đường.
Trước khi chia tay, Giản Quân đột nhiên nói với Khương Nghiêm: "Cảm ơn chủ nhiệm Khương đã có lòng chiêu đãi trưa nay, cũng khiến chúng tôi thực sự cảm nhận được sự quan tâm tỉ mỉ của quý công ty đối với nhân viên."
"Cảm ơn đã khích lệ, có thể khiến mọi người ăn vui vẻ, tôi cũng rất vui."
Lúc này Giản Quân mới thu tay bắt tay Khương Nghiêm lại, lại gật đầu cười với cô.
Lần này, không chỉ có Hạ Y Ninh và Tần Ích San, ngay cả cô gái trong văn phòng cũng nhìn ra ấn tượng của cô Giản đối với chủ nhiệm Khương vô cùng tốt.
Buổi chiều hoàn thành giới thiệu dự án, Giản Quân rời khỏi Hạ thị, vừa lên xe liền nói với thư ký: "Khương Nghiêm nhất định phải nghiêm túc chú ý, với tâm tư và năng lực của người này, sẽ không chỉ làm được vị trí chủ nhiệm văn phòng này."
Hôm nay thư ký cũng có mặt, đi theo Giản Quân gặp không ít người, ấn tượng với Khương Nghiêm cũng không kém: "Tôi biết phải làm thế nào."
Giản Quân suy nghĩ một chút, lại bổ sung một câu: "Tôi cảm thấy Hạ Y Ninh hình như cũng không giống với tưởng tượng lúc trước của tôi."
Thư ký ngầm hiểu lời ám chỉ này của cô ấy, bên cạnh cái tên Khương Nghiêm lại thêm ba chữ Hạ Y Ninh. Hai người cùng trở thành nhân vật được chú ý cùng cấp bậc với hai anh em Hạ Thần Vĩnh.
Hôm nay người của AG tới, Hạ Thần Vĩnh chỉ lộ mặt lúc ban đầu tiếp đãi, nhưng âm thầm chú ý hướng đi. Biết được bọn họ đúng là đi căn tin nhân viên dùng cơm, cảm thấy bất ngờ nhưng sau khi nghe nói đối phương rất hài lòng lại tạm thời yên tâm.
Hạ Thần Húc cùng anh nói về những tình huống khác của Giản Quân, cuối cùng vẫn có chút khó hiểu: "Muốn nói phong cách làm việc của vị thiên kim tiểu thư này, cũng không khác mấy so với những người khác, nhưng tại sao lại cứ thích đến căn tin nhân viên chứ?"
"Bản thân người ta cũng nói rồi, muốn xem trạng thái chân thật của nhân viên công ty, có thể hiểu được."
Hạ Thần Húc nở nụ cười: "Tuổi không lớn, tâm tư cũng rất sâu. Em chưa từng thấy ai bằng tuổi cô ấy lại chú ý đến phương diện này."
"Có thể tạm thời thay thế khu chuyên viên đại Trung Hoa, đại diện tập đoàn AG tới, em cảm thấy cô ấy sẽ có bao nhiêu ngây thơ?"
"Anh, anh đừng quên AG cũng là xí nghiệp gia tộc, tuy là kế thừa mấy trăm năm, nhưng cũng tránh không được huyết thống. Ninh Ninh nhà chúng ta không phải cũng như vậy sao, thân phận cũng có quan hệ nhất định."
Hạ Thần Vĩnh lại không thể không suy nghĩ sâu xa, cũng không hoàn toàn đồng ý với lời nói vừa rồi của anh.
"Sau này chúng ta cũng không thể dùng ánh mắt quá khứ nhìn Ninh Ninh nữa, lần này tâm tư của em ấy không chỉ là hoàn thành công việc."
"Nào có khoa trương như vậy? Em ngược lại cảm thấy em ấy muốn tranh khẩu khí, chứng minh cho chú hai xem, sau khi kết hôn em ấy trưởng thành, có năng lực làm việc tốt hơn." Hạ Thần Húc dừng một chút, còn nói, "Cũng có thể muốn nhân cơ hội kiếm chút lợi ích cho Khương Nghiêm, điều cô ta ra khỏi văn phòng."
Phong ba lần trước Khương Nghiêm tố cáo nhà cung cấp căn tin ngày càng lắng xuống, nhà cung cấp mới cũng dần dần được nhân viên công nhận. Mặc dù về mặt báo giá cao hơn một chút so với trước đây, nhưng sau khi loại bỏ "chi tiêu" ở các phương diện khác, hóa ra còn thấp hơn tổng chi phí trước đây.
"Khương Nghiêm tâm tư rất cẩn thận, ở công ty an phận làm việc cũng không hẳn là không tốt. Chỉ cần cô ta đừng động tâm tư khác, anh ngược lại cảm thấy để cô ta quản lý hậu cần rất tốt."
Hạ Thần Húc thấy anh trai buông lỏng cảnh giác, có chút lo lắng: "Anh, anh sẽ không định để Khương Nghiêm tiếp tục làm chứ? Hiện tại cô ta đã là người đứng đầu văn phòng, sau này hậu cần cơ bản đều do cô ta định đoạt."
"Công ty lớn như vậy, cũng phải có người làm việc này. Cô ta làm cũng không tệ, chúng ta cũng phải nể mặt Ninh Ninh."
"Em đương nhiên không phải nói không nể mặt Ninh Ninh." Hạ Thần Húc cũng không tìm ra lý do cứng rắn hơn, ấp úng một hồi, rầu rĩ nói, "Vậy để cô ta an tâm phụ trách hậu cần, lo chuyện ăn uống là được."
Hạ Thần Húc nghĩ, Khương Nghiêm cũng có chút năng lực ở phương diện ăn uống. Vừa nghĩ tới Nhan Tư đến nay vẫn nhớ mãi không quên món mì xào kia, anh liền bực bội.
Chờ Hạ Y Ninh tan ca về đến nhà, phát hiện Khương Nghiêm đã đến, đang ở trong phòng bếp không biết đang mân mê cái gì. Nàng ngửi một chút mùi vị, trực giác đêm nay hẳn là có đồ ăn ngon.
Hiện tại trên cơ bản là cần hai người gọi đầu bếp, đầu bếp mới có thể lại đây, những lúc khác tự nhiên là Khương Nghiêm xuống bếp. Trên đường trở về, Hạ Y Ninh còn nghĩ đêm nay Khương Nghiêm có lẽ sẽ không động thủ, không ngờ tới cô hoàn toàn không bị đề tài buổi trưa ảnh hưởng.
Có lúc nàng thật đúng là bội phục tâm trạng của Khương Nghiêm, bất kể là lúc Khương thị mới phá sản, hay là chuyện đấu thầu căn tin, cô luôn không bị ảnh hưởng, bình tĩnh. Rõ ràng cô đang ở trong vòng xoáy dư luận, nhưng lại có thể thản nhiên như mây trôi gió nhẹ.
Hạ Y Ninh có lúc cảm thấy mình cũng chưa chắc có thể làm được như Khương Nghiêm.
Khương Nghiêm từ phòng bếp dò xét nửa người đi ra: "Sớm như vậy đã về rồi à? Em còn tưởng rằng mọi người không cần xã giao thì ít nhất cũng phải tăng ca."
Hạ Y Ninh thay quần áo xong, đi vào phòng bếp, tượng trưng muốn giúp đỡ, thật ra phần lớn thời gian chỉ là đứng ở bên cạnh thưởng thức.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!