Khương Nghiêm biết trong điện thoại nhất định là hỏi không ra quá nhiều thứ, đối phương từng có giao dịch nhiều năm với cửa hàng cũ, bất luận là phẩm chất hay là phương diện thành tín đều được tán thành. Tuy rằng vòng bình chọn thứ nhất ở phương diện quy mô và báo giá bị trừ điểm, nhưng không đến mức vì thế mà yếu ớt đến mức phải rút khỏi trước thời hạn.
Phúc lợi Hạ thị cho nhân viên rất tốt, cho nên giá thành bữa ăn miễn phí của nhân viên cũng rất cao, hơn nữa yêu cầu chất lượng bữa ăn vẫn xem như cột mốc trong nghề. Cho dù chỉ lấy được hợp đồng một kỳ, sau này muốn hợp tác với công ty khác, cũng sẽ là ưu thế kinh nghiệm không tồi.
Trước khi đối phương sắp kết thúc cuộc trò chuyện, Khương Nghiêm gọi hắn lại: "Chờ một chút, chúng ta có tiện nói chuyện trực tiếp không?"
Đối phương do dự một chút, từ chối nói: "Chắc là không cần thiết, lần này chúng tôi tham gia đấu thầu không có ưu thế tuyệt đối, mấy nhà khác thực lực cũng không tệ."
Đối phương chỉ là không muốn nói nhiều, cũng không muốn nói nhiều về vấn đề gặp phải trong quá trình đấu thầu lần này.
Khương Nghiêm ở trong phòng làm việc suy nghĩ một chút, quyết định vẫn là muốn tự mình đi tìm một chuyến mới được. Cô luôn cảm thấy lần này đột nhiên rút lui có liên quan đến việc Lý Tiểu Nguyên nói chủ nhiệm muốn gia tăng nhà cung cấp, cho dù đúng như đối phương nói có lựa chọn tốt hơn, cũng phải hỏi rõ ràng mới có thể an tâm.
Vừa tan ca cô đến nhà máy của đối phương, không thấy người phụ trách, cô đợi một lúc cũng không đợi được. Cô nghĩ, có lẽ đối phương có ý tránh cô.
Cô lại gọi điện thoại cho ông chủ Tiền, giải thích tình huống đại khái một lần, nói hy vọng có thể hỗ trợ nói chuyện với người phụ trách một chút, cho dù chỉ là gặp mặt nói chuyện ngắn gọn cũng được.
"Tiểu Khương, cháu đừng lo lắng, việc này để chú xử lý, cháu cứ yên tâm chờ phản hồi. Mặc kệ thế nào, chú cũng sẽ nhờ xưởng trưởng Tạ trả lời cháu."
Có câu đảm bảo này của ông chủ Tiền, Khương Nghiêm mới tạm thời rời khỏi nhà máy, lúc về đến nhà Hạ Y Ninh cũng đã trở về.
"Tôi nghe người trong văn phòng nói em vừa tan làm đã đi, tôi còn tưởng rằng em đã sớm trở về."
Khương Nghiêm còn đang suy nghĩ chuyện nhà cung cấp, chỉ đơn giản trả lời một tiếng.
Hạ Y Ninh thay quần áo xong đi ra, thấy Khương Nghiêm vẫn ngồi trên sô pha, nhìn qua giống như đang suy nghĩ vấn đề quan trọng.
"Em sao vậy, công việc hay gia đình em có vấn đề?"
Khương Nghiêm rất ít khi xuất hiện loại tình huống này ở nhà, Hạ Y Ninh theo bản năng cảm thấy có lẽ không phải chuyện đơn giản.
Khương Nghiêm ngẩng đầu nhìn nàng, như đang do dự có nên nói tình huống trước mắt với nàng hay không. Bây giờ chỉ là nghi ngờ của cô, cũng không có chứng cứ thực sự, thậm chí ngay cả lý do nhà cung cấp rút khỏi cũng chỉ là suy đoán của cô.
Cân nhắc xong, cô lắc đầu: "Không có, chỉ là đột nhiên nhớ tới chuyện đấu thầu căn tin mới, nhất thời thất thần."
Hạ Y Ninh nhìn cô một lúc, biết rõ Khương Nghiêm có chuyện nhưng không muốn nói. Nàng giật giật môi, đến gần miệng thì sửa lại: "Vậy ăn cơm trước đi."
Sáng sớm hôm sau ông chủ Tiền đã gửi tin nhắn cho Khương Nghiêm, nói cho cô biết xưởng trưởng Tạ đã đồng ý gặp mặt, bảo cô sau khi tan ca trực tiếp đến nhà máy tìm hắn.
Lần này Khương Nghiêm đặc biệt làm thêm chút công tác chuẩn bị, còn photo thêm một bản ghi chép chi tiết về quá trình bình chọn sơ bộ từ chỗ Lý Tiểu Nguyên.
Đến nhà xưởng, xưởng trưởng Tạ dẫn cô đến văn phòng, rót cho cô ly nước.
"Thật ra thì cô không cần vất vả đặc biệt chạy tới đây, lý do trong điện thoại tôi nói rất rõ ràng, lão Tiền cứ nhất định muốn tôi nói lại trước mặt cô."
Khương Nghiêm nghe ra thái độ kiên quyết của đối phương, càng khiến cô nghi ngờ.
"Lúc trước chúng ta nói chuyện rất thuận lợi, mọi người cũng cảm thấy hứng thú với cơ hội này. Đột nhiên nói đồng thời rút khỏi, tôi thật sự cảm thấy quá đột ngột."
Xưởng trưởng Tạ cười như không cười nhìn cô một cái, không nhiều lời nữa, chỉ nhìn lá trà trong ly.
Nói tới nói lui, lý do vẫn là lý do trong điện thoại, Khương Nghiêm cũng không tích cực đến mức bảo người ta lấy hợp đồng đặt hàng mới ra.
Ngồi trong chốc lát, mắt thấy sắp lâm vào cục diện bế tắc, Khương Nghiêm lấy từ trong túi xách ra ghi chép chấm điểm sơ thẩm, hỏi xưởng trưởng Tạ: "Lúc sơ thẩm, quy mô và báo giá của các anh đều không phải là ưu thế, là bởi vì lý do hai phương diện này không thể cải tiến sao?"
"Chúng tôi đưa ra giá cả hoàn toàn dựa theo trình độ trung bình của ngành, thấp hơn nữa chỉ sợ là làm không công."
Về phương diện quy mô thật ra cũng không kém nhiều lắm so với các nhà cung cấp khác, quả thật vẫn là chênh lệch lớn nhất về mặt báo giá.
"Vậy tôi có thể hỏi một chút, mấy nhà khác báo giá thấp rất nhiều, là thà rằng lỗ vốn cũng muốn lấy cái hợp đồng này sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!