Chương 44: (Vô Đề)

Bởi vì có truyền thông mượn quan hệ thông gia của nhà họ Khương và nhà họ Hạ, khi lăng xê tin tức Khương thị phá sản luôn thích liên lụy đến một ít chuyện của Hạ thị, sau khi nghe nhầm đồn bậy tạo thành không ít tin đồn hoang đường buồn cười.

Hạ Lang Ngôn tự mình ra mặt cho các cơ quan có liên quan còn có một ít phương tiện truyền thông chào hỏi, thanh lý sạch sẽ những cái "truyền thuyết" tào lao không có căn cứ ở trên mạng. Khương Nghiêm cuối cùng cũng khôi phục được sự thanh tĩnh hiếm có, thỉnh thoảng đến chỗ Từ Chỉ Huệ ngồi một chút, quan hệ xa cách giữa hại mẹ con ngược lại bởi vì nhà họ Khương phá sản mà giảm bớt. 

"Nghiêm Nghiêm à, hiện tại ba con đã gánh hết nợ, cuộc sống sau này đoán chừng sẽ không quá dễ chịu. Ông ấy thương lượng với mẹ, nói có thể mượn tài khoản của mẹ để xoay chuyển một chút nhu cầu sinh hoạt hay không." 

Trước khi lấy Khương Triều Hãn mẹ Khương là một họa sĩ. Năm đó vì yêu mà mờ mắt, lại ở độ tuổi tin tưởng lãng mạn nhất, bất chấp tất cả buông bút vẽ xuống thành kiều hoa bên cạnh quý công tử hào môn. 

Kết hôn nhiều năm, bà vẫn không có hứng thú với chuyện ở thương trường, cũng không có ý định tiếp xúc. Sau khi tình cảm hai người nhạt dần, bà càng đắm chìm trong tranh. 

Khương Nghiêm vừa nghe đã biết Khương Triều Hãn chắc chắn không có ý tốt, lần trước muốn lừa dối cô cõng nợ không thành công, lần này lại tới giày vò vợ cũ. 

Mẹ Khương thấy cô không nói, lại là vẻ mặt nghiêm túc, đoán được cô không vui: "Mẹ vốn tưởng rằng lúc ly hôn ông ấy sẽ làm khó mẹ, dù sao kéo dài nhiều năm như vậy ông ấy cũng không đồng ý, lần này không ngờ lại sảng khoái làm xong thủ tục như vậy." 

Sau khi mẹ Khương hoàn toàn thoát khỏi gông xiềng hôn nhân trầm lặng, cả người cũng có sức sống. Nhớ tới đủ loại quá khứ, tốt hay xấu dù sao đều đã trải qua, cũng không thể nói hoàn toàn không có tình cảm. 

"Ông ấy tự mình gánh vác, bảo vệ Đạt Minh, mẹ đối với ông ấy thật ra cũng có cảm kích. Cho nên mẹ nghĩ, nếu không phải là chuyện quá khó xử, có thể giúp thì giúp. Nhưng phương diện cụ thể mẹ không hiểu lắm, nên không lập tức đồng ý với ông ấy, muốn nghe ý kiến của con trước." 

Lúc bọn họ ly hôn, Khương Đạt Minh lựa chọn ở lại bên cạnh Khương Triều Hãn. Từ Chỉ Huệ đã sớm đoán được, chỉ là khẽ đau lòng. 

Sở dĩ có thể khiến Khương Triều Hãn sảng khoái đồng ý ly hôn, là do Hạ Lang Ngôn âm thầm ra chút sức, đây cũng là ý của Hạ Y Ninh. Nàng không trực tiếp nói với cha mẹ là Khương Nghiêm chủ động khuyên ly hôn, chỉ nói mẹ Khương vốn vô tội, hy vọng ảnh hưởng nhà họ Khương phá sản mang đến cho Khương Nghiêm có thể giảm xuống một chút.

"Nếu anh con hiện tại không sao, anh ấy lại có quan hệ gần gũi với ba, tại sao không dùng tài khoản của anh ấy mà phải dùng của mẹ?" 

"Ông ấy nói bởi vì chúng ta ly hôn, về mặt pháp lý đã không còn quan hệ nữa. Nhưng Đạt Minh là con trai, điều này vĩnh viễn không thể thay đổi." 

Khương Nghiêm thấy đáy mắt bà rối rắm, biết bà khẳng định không phải nhớ đến tình cũ của Khương Triều Hãn, nói cho cùng vẫn là để ý con trai. 

"Mẹ, nói thật, những chuyện này chỉ cần anh con có lòng, toàn bộ đều được giải quyết. Cho dù quan hệ của bọn họ không rõ ràng, nhưng cũng không cần phải dùng tài khoản của mẹ. Hơn nữa số tiền này ra vào từ tài khoản của mẹ, mẹ lại không rõ chân tướng, tương lai chính là tự chuốc phiền toái cho mình." 

Nghe cô nói vậy, mẹ Khương tuy do dự nhưng vẫn lựa chọn nghe cô. 

"Được, vậy không để ý tới ông ấy nữa." 

Lúc ly hôn mẹ Khương chỉ cầu mau chóng làm xong thủ tục, đối với tài sản cũng không cần một xu, mấy năm nay thật ra bà cũng rất ít dùng tiền của nhà họ Khương. 

"Sau này nếu có nhu cầu về kinh tế thì mẹ nói với con." 

Từ Chỉ Huệ cười chạm nhẹ mũi Khương Nghiêm: "Con còn lo mẹ sẽ chết đói à, mẹ mới không cần tiền của con, con cứ chăm sóc tốt cho bản thân là mẹ yên tâm rồi." 

"Con rất tốt." 

"Bây giờ thì tốt, cũng phải chừa đường lui cho mình. Tóm lại có tiền đừng tiêu lung tung nữa, tiết kiệm đi." 

Khương Nghiêm thấy bà đang dạy mình tiết kiệm tiền riêng, không khỏi buồn cười, nhưng không nói cho bà biết thật ra mình đã có một kho bạc nhỏ. 

Trước khi đi, mẹ Khương đột nhiên tính toán: "Nghiêm Nghiêm à, con có nghĩ tới việc mua một căn nhà không?" 

Khương Nghiêm cho rằng căn hộ nhỏ của mình bị phát hiện, dù sao cách nơi này không xa, chẳng lẽ là bị mẹ Khương nhìn thấy? 

"Sao đột nhiên lại nhắc tới chuyện này?" 

Mẹ Khương yên lặng tính toán số tiền trong lòng, không thấy khóe miệng Khương Nghiêm mơ hồ căng thẳng. 

"Tuy rằng nói như vậy nghe không hay, nhưng mẹ cảm thấy phụ nữ cũng nên có một căn nhà thuộc về mình, mặc kệ có kết hôn hay không." 

Khương Nghiêm vừa nghe liền biết đây là lĩnh ngộ đau đớn từ cuộc hôn nhân thất bại trong quá khứ, côgật đầu: "Việc này con sẽ ghi tạc trong lòng, chờ cơ hội thích hợp sẽ suy xét, mẹ cũng đừng nhọc lòng vì con." 

Xem ra, mẹ Khương nhất định là muốn cho cô chút tài chính duy trì, nhưng Khương Nghiêm càng hy vọng bà có thể giữ lại số tiền này để tăng thêm chút bảo đảm cho cuộc sống sau này. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!