Chương 42: (Vô Đề)

Khương Nghiêm lần này không có gạt người, hai ngày sau cô đã đến nhà mẹ Khương. Lúc nhận được điện thoại của con gái, Từ Chỉ Huệ gần như không thể tin được. Ngày đó ở trong xe Khương Nghiêm nói lần sau rảnh rỗi lại đến nhà bà thật sự là vui mãi không thôi, nhưng sau khi về đến nhà tỉnh táo lại lại cảm thấy có lẽ chỉ là một câu nói thoái thác qua loa.

Khương Nghiêm biết sau lần phá sản này, Khương Triều Hãn gần như không thể trở mình, sau đó hình như còn mai danh ẩn tích một thời gian, đoán chừng là trốn nợ. Mẹ Khương đã cùng ông ấy ở riêng nhiều năm, vinh hoa phú quý không hưởng thụ bao nhiêu, không nên khó hiểu bị liên lụy.

Từ lúc nhận điện thoại của Khương Nghiêm, Từ Chỉ Huệ liền bận rộn. Mua không ít đồ Khương Nghiêm thích ăn, nhưng chờ con gái thật sự vào nhà, bà lại kích động không biết lấy cái gì ra trước cho phải.

Mẹ Khương bận rộn một hồi lâu, Khương Nghiêm thấy bà vẫn loay xoay không ngừng dường như lo lắng chuẩn bị đồ ăn hoàn toàn không đủ, đành phải mở miệng bảo bà ngồi xuống trước.

"Đừng bận rộn nữa, con không đói cũng không khát."

Từ Chỉ Huệ hơi bối rối ngồi xuống đối diện Khương Nghiêm, vẫn nhìn cô đầy yêu thương: "Mẹ quên mất, con bây giờ là người lớn rồi. Trước kia con luôn thích ăn không ngừng, hiện tại thói quen cũng đã thay đổi."

Mẹ Khương nói trước kia, là lúc bà còn chưa dọn ra khỏi nhà họ Khương, đảo mắt quả thật đã nhiều năm.

Khương Nghiêm lần này tới là vì khuyên bà ly hôn. Hai ngày nay cô suy nghĩ rất lâu, ngày nhà họ Khương phá sản ngày càng tới gần, cô không đành lòng nhìn mẹ Khương còn chẳng hay biết gì, cuối cùng quyết định đến đây.

"Con cũng đồng ý cho mẹ ly hôn với ba con?

Từ Chỉ Huệ nghe xong ý đồ đến đây của Khương Nghiêm rất là giật mình, trước đây tình cảm của bọn họ không hòa hợp, Khương Nghiêm lại luôn hy vọng ba mẹ có thể ở bên cô nhiều hơn. Sau đó bà thật sự chịu không nổi dọn ra ngoài, Khương Nghiêm vẫn luôn không muốn chấp nhận hiện thực.

Sao bây giờ lại chủ động khuyên bà ly hôn?

Mẹ Khương không khỏi nghĩ đến có phải cuộc sống hôn nhân của Khương Nghiêm cũng không thuận lợi hay không, mới chính thức cảm nhận được dưa hái xanh không ngọt? Cứ như vậy, bà bất chấp cảm khái chuyện của mình, ngược lại lo lắng cho con gái.

"Nghiêm Nghiêm, sao con lại muốn nói chuyện này? Trước kia con luôn hy vọng mẹ có thể hồi tâm chuyển ý, hôm nay con lại giống như rất hy vọng mẹ mau chóng làm xong thủ tục, có phải gặp phải chuyện không vui không?"

Khương Nghiêm không biết bà nghĩ gì, đang suy nghĩ khéo léo nói cho bà biết tình huống của Khương thị.

"Nếu mẹ và ba đã ở riêng nhiều năm như vậy, kéo dài cũng không có ý nghĩa. Không bằng kết thúc sớm một chút, đỡ phải về sau liên lụy tài vụ không rõ càng phiền toái."

Sự thật đúng là như thế, ly hôn đối với hai người đã không còn đường cứu vãn nữa mà nói, là kết cục tốt nhất. Trước đây bởi vì Khương Nghiêm, mẹ Khương trước sau không thể hạ quyết tâm, lần này ngược lại là Khương Nghiêm đến khuyên bảo bà.

"Nếu như con có thể thông cảm thì đó là không thể tốt hơn, thật ra mẹ cũng đã sớm muốn hoàn toàn chấm dứt cuộc hôn nhân tra tấn người này." Từ Chỉ Huệ chua xót cười, "Trước kia là lo lắng con còn nhỏ, sẽ có bóng ma tâm lý, sau này con sắp kết hôn, mẹ lại sợ sẽ khiến con mất đi lòng tin đối với hôn nhân."

Khương Nghiêm không nói gì, dụng tâm lương khổ của mẹ, làm con gái luôn khó có thể hoàn toàn lĩnh hội.

"Bây giờ con sống rất tốt, cũng hoàn toàn hiểu được lựa chọn của mẹ, cho nên đừng vì kiêng dè cảm nhận của con mà làm khó mình nữa. Hiện tại tình hình công ty và gia đình đều không tốt, đến lúc đó liên lụy mẹ lại càng không tốt."

Từ Chỉ Huệ tràn đầy vui mừng, hoàn toàn không nghĩ tới hôm nay con gái chủ động tới cửa không chỉ thay đổi thái độ trước đây, còn nói ra lời chu đáo như vậy. Những năm gần đây cô đơn và chua xót, thoáng cái liền phóng thích ra.

Sau khi dọn ra khỏi nhà họ Khương, bà cũng từng giãy giụa do dự, vừa nhớ con, cũng tràn ngập sầu lo đối với cuộc sống tương lai. Nhưng tiếp tục sống trong cuộc hôn nhân khiến người ta ngạt thở, có thể ngay cả dũng khí kiên trì sống sót bà cũng không có, chỉ có thể cắn răng làm một người mẹ nhẫn tâm.

Bà không lựa chọn tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, là bởi vì nhìn thấu kết cục.

"Được, vậy ngày mai mẹ sẽ đi tìm ông ấy."

Đêm đó, mẹ Khương muốn giữ Khương Nghiêm lại ăn cơm tối, Khương Nghiêm thấy bà kích động hồi lâu, không đành lòng để bà thất vọng, nên đồng ý.

Cô gọi điện thoại cho Hạ Y Ninh, nói cho nàng biết tối nay sẽ ăn cơm xong ở nhà mẹ rồi trở về. Vừa cúp điện thoại xoay người, đã thấy mẹ Khương vẻ mặt tươi cười bưng thức ăn từ phòng bếp đi ra.

Khương Nghiêm tiến lên giúp, mẹ Khương tránh không cho cô nhúng tay: "Con làm sao biết làm chuyện này, đừng để nóng tay, yên tâm chờ ăn là được."

Ở trước mặt mẹ, mặc kệ con cái bao nhiêu tuổi, vĩnh viễn vẫn là đứa trẻ.

Mẹ Khương làm mấy món ăn Khương Nghiêm thích ăn, lúc ngồi xuống lại có chút căng thẳng: "Đã lâu không làm, cũng không biết con còn thích hương vị này không."

Khương Nghiêm cầm đũa nếm thử một miếng, rất hài lòng gật đầu: "Vẫn ngon như trước."

So với tay nghề của cửa hàng cũ hoặc trình độ của đầu bếp nhà họ Hạ, thật ra đã có vẻ rất bình thường, thậm chí cũng không nhất định so được với Khương Nghiêm. Nhưng câu hỏi mang theo mong đợi đặc biệt này, Khương Nghiêm nhất định sẽ cho điểm tối đa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!