Khương Triều Hãn nghẹn một chút, có lẽ là lúc trước không ngờ Khương Nghiêm lại tùy tiện lựa chọn từ bỏ như thế, tuy nói trước đây cô cũng không thể hiện có hứng thú với gia sản.
So sánh Khương Nghiêm với đám bạn cậu ấm cô chiêu của cô, không tính là phá của nhưng cũng tuyệt đối không tiết kiệm. Hơn nữa ở phương diện theo đuổi Hạ Y Ninh lại ra tay càng hào phóng, điều này nói rõ trong lòng cô thật ra là rõ ràng tài lực trong nhà.
Tình hình công ty không tốt, đổi lại là người bên ngoài, đã sớm bắt đầu lo lắng cuối cùng tiền được chia vào tay mình sẽ ít đi. Nhưng mà Khương Nghiêm lại tỏ thái độ không sao cả, điều này làm cho Khương Triều Hãn không quá tin tưởng.
"Con biết lời con nói có ý là gì không? Tình huống bây giờ đặc biệt, nếu từ bỏ, có lẽ một đồng cũng không lấy được."
Lúc Khương Triều Hãn nói lời này, Khương Đạt Minh vẫn đứng bên cửa sổ trầm mặc hút thuốc cũng quay đầu nhìn sang.
Khương Nghiêm vẫn giữ thái độ như trước, chỉ là giọng điệu kiên quyết hơn một chút: "Con biết tình hình công ty không tốt, giờ con đã có công việc, cũng không chi tiêu quá nhiều, sẽ không tăng thêm gánh nặng cho gia đình nữa." Cô hít một hơi, "Cho nên tài sản không cần tính phần con, giữ lại cho mọi người dùng hoặc là giải quyết phiền toái của công ty cũng được."
Nghe thì có chút hiểu chuyện, cũng rất có cốt khí. Nhưng bất luận là Khương Triều Hãn hay là mẹ Khương, đều là vẻ mặt nghiêm trọng. Khương Triều Hãn suy nghĩ thái độ của cô rốt cuộc thể hiện cho ý gì, dù sao hôm nay gọi Khương Nghiêm về nhà, chia tài sản là lấy cớ, quan trọng hơn là muốn thông qua cô tiếp tục trói buộc với nhà họ Hạ.
Nếu cô chịu thừa kế tài sản, Khương Triều Hãn chuẩn bị chia hai căn biệt thự nghỉ dưỡng mua trước kia cho cô, nhưng thật ra hai căn biệt thự này hiện tại là lấy danh nghĩa chi nhánh công ty nào đó của Khương thị nắm giữ, hơn nữa đã thế chấp. Trước mắt lượng nghiệp vụ của chi nhánh công ty này cũng rất ít, nhìn qua quả thật không quan trọng gì. Nhưng nếu Khương Nghiêm chịu chấp nhận, sau đó ông ấy có thể chuyển qua một ít nợ nần thông qua giao dịch liên quan.
Trông cậy tiếp tục hợp tác với nhà họ Hạ là không được, nhưng nợ nần nhiều như vậy, để nhà họ Hạ hỗ trợ trả lại phần quan trọng nhất ngược lại có thể được. Thúc giục Khương Nghiêm mấy lần, cô cũng không chịu mở miệng với Hạ Y Ninh, lại chắn ở giữa không muốn nàng tiếp xúc với nhà họ Khương.
Nếu Khương Nghiêm nhẫn tâm tuyệt tình như thế, Khương Triều Hãn cũng không cảm thấy cách làm hiện tại của ông ấy tệ bao nhiêu.
Ông ấy nhìn chằm chằm Khương Nghiêm trong chốc lát, thấy cô gầy hơn cả trước khi kết hôn ở nhà, đoán chừng cuộc sống ở nhà họ Hạ chưa chắc đã thoải mái.
Ông ấy hừ lạnh: "Con từ nhỏ chưa từng chịu qua nghèo khó, muốn cái gì gia đình đều sẽ thỏa mãn, cho nên con đối với tiền khái niệm cũng cứ như vậy. Nhưng thân làm cha, ba nhất định phải nói, con hiện tại không cần, về sau nếu như gia đình sụp đổ hoàn toàn, lại không dư thừa tài sản khiến con hối hận. Con ở Hạ thị đi làm kiếm chút tiền lương kia, đến tiền tiền vặt mỗi tháng của con cũng không đủ."
Thì ra cô ở Hạ thị lăn lộn như thế nào, trong lòng bọn họ đều biết rõ ràng. Khương Nghiêm thầm thổn thức, cũng không bị cảnh cáo như vậy dọa sợ. Cô không lên tiếng, ngược lại là mẹ Khương rối rắm.
"Nghiêm Nghiêm, hay là con lấy một ít đi. Dù sao cũng phải để lại đường lui cho mình, ngộ nhỡ...... " Mẹ Khương nhớ tới cảnh ngộ của mình, thất vọng nhìn Khương Triều Hãn một cái, "Ngộ nhỡ tương lai con muốn thoát khỏi mối quan hệ không thích hợp, tốt xấu gì cũng có nơi để đi."
Tài sản của nhà họ Khương phần lớn là chia cho Khương Đạt Minh, mẹ Khương và Khương Nghiêm đều rõ ràng.
"Không cần, một đồng cũng không cần."
Khương Nghiêm vẫn tỏ thái độ kiên quyết như muốn hoàn toàn thoát khỏi quan hệ với nhà họ Khương. Khương Triều Hãn dần dần mất kiên nhẫn, Khương Đạt Minh đánh giá cô, muốn nhìn ra chút cách thức.
"Ba, nếu Tiểu Nghiêm không cần, ba cũng đừng ép em ấy. Dù sao em ấy cũng đã biết tình hình trong nhà, nếu như thay đổi chủ ý, trở về là được." Khương Đạt Minh đi tới trước mặt Khương Nghiêm, giống như trước kia, nhẹ nhàng vỗ vai cô, "Hôm nay cứ như vậy đi, em đưa mẹ về trước đi."
Chờ hai người đi rồi, Khương Triều Hãn hoàn toàn nổi giận. Lửa giận này cũng không biết rốt cuộc là nhằm vào ai, tóm lại làm cho ông ấy rất là nghẹn khuất.
"Lúc con người không thuận lợi, thật sự là làm cái gì cũng không thuận lợi. Con xem, kết hôn cũng sắp đến cả họ của mình cũng quên, cho nó tiền còn không cần."
Ánh mắt Khương Đạt Minh thâm trầm, xoay người nhìn cha lửa giận dâng lên: "Ba, ba không cảm thấy hôm nay Tiểu Nghiêm hơi kỳ lạ sao?"
"Đương nhiên là lạ, trước kia lúc cho tiền nó vui mừng còn không kịp, hôm nay giống như tránh tai họa, tựa như biến thành người khác vậy!"
"Có phải trước đó có ai nói gì với nó không?"
Khương Triều Hãn giương mắt: "Ý con là, nhà họ Hạ đã nói tình hình thực tế cho nó?"
"Con không chắc, nhưng trong khoảng thời gian này con đã làm tài chính làm tốt nhất có thể một phần của các tài khoản mà Hạ thị có thể tiếp cận. Hiện tại ngoại trừ chúng ta, hẳn là không ai biết chính xác tình hình của công ty."
Khương thị tình hình không tốt, nhưng kéo dài hơi tàn cũng kéo dài không ít ngày. Hơn nữa lại kết thông gia với nhà họ Hạ, khoảng thời gian trước vô cùng phách lối dùng cái này đàm phán dự án mới, không ít người đều cho rằng Khương thị đã bắt đầu có chuyển biến tốt.
Cho dù là với nhà họ Hạ, bọn họ cũng không nói thật, luôn lấy lý do là khoản thanh toán của dự án trước sẽ sớm đến.
Khương Triều Hãn cảm thấy ngực khó chịu, bất luận như thế nào không nghĩ tới một câu từ chối của Khương Nghiêm đã hoàn toàn ngăn chặn kế hoạch bọn họ tỉ mỉ vạch ra.
**
Khương Nghiêm lái xe đưa mẹ Khương về nhà, đây là lần đầu tiên sau nhiều năm cô chủ động hỏi thăm chỗ ở của bà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!