Lúc Khương Nghiêm về đến nhà, đèn phòng khách sáng lên, nhưng căn bản không có ai. Côcũng không bất ngờ, Hạ Y Ninh cũng không phải là người thích xem phim truyền hình nhàm chán. Hai người sống chung một nhà nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, chưa từng thấy qua mấy lần nàng dùng TV giết thời gian.
Trên bàn ăn cũng sạch sẽ, nhìn không ra cơm tối là đã ăn hay chưa. Nhưng đã gần 8 giờ, Khương Nghiêm nghĩ, Hạ Y Ninh chắc chắn sẽ không để bụng đói chờ đến bây giờ.
Cô đem đồ ăn mang về vào phòng bếp, lúc này mới nhìn thấy phần cơm tối thuộc về cô kia đặt ở trên bàn ăn, còn được che lại.
Khương Nghiêm đã ăn rất no ở quán, trong chốc lát cũng không có khẩu vị. Cô đang cân nhắc sau khi sắp xếp xong mấy thứ này, có nên để lại một phần cho Hạ Y Ninh ăn khuya hay không.
Hạ Y Ninh không thích ăn vặt, đặc biệt là buổi tối sau khi tắm xong, gần như ngoại trừ uống nước, cũng rất ít khi ăn cơm. Nhưng hôm nay cô mang về những thứ này quả thực là mỹ vị, cũng là tấm lòng của các ông chủ.
Còn chưa đưa ra quyết định cuối cùng, Khương Nghiêm đã nghe thấy bên ngoài có động tĩnh. Cô nghiêng người nhìn về phía phòng khách, chỉ thấy Hạ Y Ninh cầm một cái ly thủy tinh trong suốt trống không đi tới.
"Hôm nay đến cửa hàng vẫn thuận lợi chứ?" Hạ Y Ninh vẫn nhớ chuyện cạnh tranh ác ý Khương Nghiêm nói, đoán rằng Khương Nghiêm thường xuyên đến đó cũng không phải đơn giản là vì ăn.
"Cũng được, các ông chủ suy nghĩ rất nhiều. Bọn họ đều là người làm ăn lâu năm, sóng gió gì mà chưa từng gặp qua."
Hạ Y Ninh cầm ly đi vào phòng bếp, vừa định mở miệng nói với Khương Nghiêm, bữa tối ở ngay bên cạnh, ai ngờ lại bị mùi thơm mới hấp dẫn.
Nàng đứng bên cạnh Khương Nghiêm, nhìn thấy đồ ăn cô vừa chuẩn bị xong, bát hoành thánh kia quả thực có chút hấp dẫn sự chú ý của nàng.
"Đây là món đặc trưng của mỗi cửa hàng, nhất định muốn em mang về cho chị nếm thử. Em định ngày mai làm bữa sáng, mùi vị chắc sẽ không kém quá nhiều."
Một lát sau, mới nghe được Hạ Y Ninh cúi đầu một tiếng ừ.
Khương Nghiêm lần lượt cất đồ vào hộp, phát hiện Hạ Y Ninh vẫn đứng bất động.
"Có muốn làm một phần ăn khuya trước không?"
Đề nghị này hiển nhiên làm cho người ta động lòng, ánh mắt Hạ Y Ninh lung lay một chút. Nhưng nàng vẫn do dự, không kìm lòng được mím môi.
Khương Nghiêm đoán được nàng đang băn khoăn cái gì, nhẹ giọng cười: "Thỉnh thoảng ăn một hai lần cũng không sao, huống hồ đồ ăn ngon có thể giúp giảm bớt áp lực, có thể nâng cao hiệu suất làm việc, như vậy tính ra cũng không lỗ."
Nói như thế, quả thật không quá lỗ.
Kể từ khi quyết định hủy bỏ tuần trăng mật, Hạ Y Ninh đã tập trung hoàn toàn vào việc chuẩn bị cho dự án AG. Có một số nội dung lúc trước nàng không quá quen thuộc, muốn học tập tìm hiểu tài liệu cũng không ít. Nàng không muốn chờ sau khi hạng mục chính thức bắt đầu mới hành động, nhưng bình thường công việc vốn không thanh nhàn, chỉ có thể dựa vào buổi tối sau khi trở về tăng ca làm thêm giờ.
Hôm nay nàng về nhà một mình, chỉ nghỉ ngơi đơn giản một lát rồi tiếp tục xem tài liệu, mãi đến khi đầu bếp tới chuẩn bị bữa tối mới tính là nghỉ ngơi giữa chừng.
Áp lực không nhỏ, lo âu cũng chắc chắn có, Hạ Y Ninh cố gắng điều chỉnh cảm xúc. Có lẽ là mệt mỏi, phiền não cũng đến điểm giới hạn, nghe được động tĩnh Khương Nghiêm trở về, nàng theo bản năng muốn đi ra ngoài, cho dù tìm người trò chuyện cũng tốt.
Tuy rằng không biết có thể nói gì với Khương Nghiêm, nhưng tiếp tục một mình cúi đầu xem tiếp tựa hồ tiến triển cũng không lớn. Hạ Y Ninh liếc nhìn cái ly trong tay, ngửa đầu uống cạn ly nước trong ly.
Vốn còn đang nghĩ có đề tài gì để trò chuyện, không nghĩ tới lại bị đồ ăn Khương Nghiêm mang về hấp dẫn. Tay nghề của đầu bếp trong nhà trước giờ rất tốt cũng rất ổn định, nhưng duy chỉ thiếu một số thứ hấp dẫn lòng người.
Hạ Y Ninh từ khi nếm qua tay nghề của ông chủ Tiền, đối với cửa hàng cũ liền có thêm một phần thân cận và tín nhiệm. Vừa nghe Khương Nghiêm nói những thứ này đều là món đặc trưng của cửa hàng cũ, tâm niệm đại động.
Chướng ngại duy nhất chính là ăn khuya không tốt cho việc giữ dáng người, nhưng câu nói kia của Khương Nghiêm trong nháy mắt đã thuyết phục nàng.
Khương Nghiêm thấy nàng vẫn không đi, biết là nàng muốn ăn.
"Ăn hoành thánh đi, bánh bao chiên và bánh chẻo áp chảo để sáng mai ăn, thế nào?"
Khương Nghiêm quay đầu nhìn nàng, Hạ Y Ninh cuối cùng cũng đặt ly xuống: "Được."
Thấy Khương Nghiêm đi lấy hộp đựng hoành thánh kia, nàng cảm thấy số lượng vẫn nhiều hơn một chút: "Hay là chúng ta cùng ăn?"
Khương Nghiêm vừa định nói em không đói lắm, lại nghĩ tới tâm tư giãy giụa của Hạ Y Ninh, liền nuốt lời này xuống.
Khó khăn lắm mới hạ quyết tâm muốn ăn, Khương Nghiêm không đành lòng đả kích tính tích cực của nàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!