Sau khi được mẹ Hạ đồng ý, Hạ Y Ninh hành động thật sự rất nhanh. Chương trình chính thức phát sóng không bao lâu, chỉ thiếu chút nữa là chuyển đồ đạc của nàng và Khương Nghiêm sang nhà mới.
Thật ra căn phòng kia đã sớm trang trí xong, vốn là dự định sau tuần trăng mật hai người mới vào ở, cho nên những người giúp việc kia còn chưa sắp xếp hoàn toàn.
Mẹ Hạ thấy con gái tích cực dọn đến nhà mới như vậy, đại khái đoán được chút nguyên nhân, nhưng vẫn không nhịn được muốn giữ con ở bên cạnh thêm vài ngày: "Ninh Ninh, bên kia nhân lực còn hơi kém, hay là con và Tiểu Khương ở thêm vài ngày rồi qua đó."
"Không sao, dù sao con và Khương Nghiêm cũng không có chỗ nào cần người hỗ trợ. Cứ để bọn họ mỗi ngày đúng giờ đến thu dọn, những lúc khác bọn con tự làm là được."
Mẹ Hạ vừa nghe, vậy mà còn không cho người giúp việc ở lại bên kia, lại càng không nỡ.
"Con từ nhỏ đã không làm việc nhà, lỡ như muốn chút ăn khuya hay cần gì đó, ban đêm tìm không thấy người thì phải làm sao?"
Hạ Y Ninh bất đắc dĩ nhưng vẫn là tốt tính trấn an lo lắng của mẹ: "Con cũng không phải là trẻ con, người khác có thể sao con lại không thể chứ. Hơn nữa trong nhà còn có Khương Nghiêm, cô ấy có thể giúp con mà."
"Mẹ biết các con muốn thế giới hai người, hiện tại người trẻ tuổi đều không thích bị người quấy rầy, nhưng chuyện này mẹ phải thương lượng với ba con. Mấy ngày nay các con qua đó ở, nếu cảm thấy không quen thì trở về."
Cuối cùng mẹ Hạ cũng nhả ra, Hạ Y Ninh và Khương Nghiêm chính thức dọn đến nhà mới vào một ngày cuối tuần đẹp trời.
Nhà ở đã sớm thu dọn thỏa đáng, từng phòng đều quét dọn vô cùng sạch sẽ, bất luận là phòng ngủ chính, phòng khách hay là thư phòng, đều là tiêu chuẩn có thể lập tức vào ở. Sau khi thu xếp xong hành lý, những người đó liền trở về nhà lớn.
Dựa theo yêu cầu của Hạ Y Ninh, trong khoảng thời gian này trong nhà mới đều không có người giúp việc qua đêm, đầu bếp chuẩn bị bữa tối cho các cô xong cũng đi.
Xung quanh không có những người khác, Hạ Y Ninh và Khương Nghiêm đều thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài.
Buổi chiều lúc bận rộn sắp xếp hành lý, đồ đạc của hai người vẫn được đặt ở phòng ngủ chính, hiện tại không có người khác cũng không cần cố ý che giấu nữa.
"Mỗi ngày đều có người tới thu dọn, cho nên có thể phải vất vả một chút, chỉ có thể giữ lại một ít đồ trong phòng mình."
Điều này vẫn tốt hơn ngủ trên ghế sofa, ít nhất là giường lớn thoải mái và phòng tắm mà không cần thay phiên nhau. Khương Nghiêm không cảm thấy phiền toái tẹo nào, đối với việc dọn đến nhà mới cũng tâm trạng rất tốt.
"Em sẽ giấu mọi thứ thật kỹ."
So với hai người sau khi thay đổi hoàn cảnh mới thoải mái sung sướng, tâm trạng người trong nhà lớn ngược lại khác nhau. Đây là lần đầu tiên trên bàn cơm không có Hạ Y Ninh và Khương Nghiêm, không khí không khỏi có chút quạnh quẽ.
Mẹ Hạ ăn không nhiều lắm, sau khi ăn xong cũng không ở lại lâu liền trở về phòng. Hạ Lang Ngôn khuyên bà: "Ninh Ninh đã trưởng thành rồi, có cuộc sống độc lập là chuyện bình thường, không phải chúng ta đã sớm nói chuyện rồi sao?"
"Đạo lý này em hiểu, nhưng nghĩ đến con bé rời khỏi bên cạnh em, em vẫn không yên tâm." Mẹ Hạ nghĩ nghĩ, sầu lo cũng không giảm đi bao nhiêu, "Người trẻ tuổi muốn tự do là chuyện bình thường, nhưng bình thường đã đủ bận rộn rồi, cũng không biết có thể chăm sóc tốt cho bản thân hay không. Hai đứa nó ở nhà mấy ngày nay, em thấy Tiểu Khương vẫn rất thận trọng, không biết sau này có khá hơn hay không."
Hạ Lang Ngôn rất ít khi ở nhà, phần lớn đều là sau khi tan ca trở về mẹ Hạ nói với ông.
"Cả nhà chúng ta lúc nào cũng nhìn chằm chằm, Tiểu Khương cảm thấy thận trọng cũng rất bình thường. Nhưng em cũng thấy đấy, con bé rất tốt với Ninh Ninh, bị trưởng bối nói cũng không thấy con bé có ý kiến gì. Lần này dọn ra ngoài vừa hay để cho chúng nó tăng thêm chút tình cảm, người làm cha mẹ chúng ta không cần lúc nào cũng chen vào giữa bọn trẻ."
Mẹ Hạ nửa oán nửa giận nhìn ông một cái: "Em đương nhiên biết những điều này, em chỉ muốn nói với anh mà thôi!"
Dù lo lắng thế nào, cuối cùng cũng phải đối mặt với hiện thực. Hạ Y Ninh và Khương Nghiêm cuối tuần sẽ về nhà ăn cơm, đây cũng là mong đợi mới của mẹ Hạ. Cũng may nhà mới cách nhà lớn không xa, thật sự có chuyện gì cũng có thể chiếu ứng, dù vậy, mẹ Hạ vẫn cân nhắc xây mấy gian phòng người giúp việc bên ngoài nhà mới.
**
Khương Nghiêm tắm xong, nằm trên giường lớn, bày một chữ đại (). Thật đúng là đã lâu không thoải mái thế này, kết hôn lâu như vậy, cô cuối cùng cũng có một cái giường ra hồn.
Căn phòng này lúc trước là trang trí dựa theo ý kiến của cô, ở thoải mái hơn nhiều so với lúc ở nhà lớn. Sau bữa tối cô liền chúc Hạ Y Ninh ngủ ngon, nhìn ra được hai người đều rất chờ mong có lại không gian riêng tư.
Không so sánh thật sự không cảm thấy, sau khi dọn ra ngoài da đầu Khương Nghiêm cũng lỏng ra rất nhiều. Lúc ăn cơm lại hàn huyên không ít với Hạ Y Ninh, không khí hoàn toàn khác với lúc ở nhà lớn. Xem ra lần này dùng tuần trăng mật đổi lấy chuyển nhà thật có lời, hơn nữa nghe ý Hạ Y Ninh, coi như thiếu nợ cô một ân tình, rất tốt rất tốt.
Khương Nghiêm tâm trạng thoải mái, nằm xem tin nhắn trong nhóm, thỉnh thoảng lười gõ chữ, còn có thể không chút kiêng kỵ gửi giọng nói.
Chỉ là không nghĩ tới lần thả bay này, ngược lại ngủ còn muộn hơn bình thường. Ngày hôm sau nhìn qua bộ dạng rất buồn ngủ, rửa mặt xong xuống lầu nhìn thấy Hạ Y Ninh, đối phương cũng không kém cô bao nhiêu.
Sáng sớm đầu bếp đã mang bữa sáng tới, Hạ Y Ninh đã chuẩn bị ăn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!