Tuy rằng ông chủ Tiền đối với việc tuyên truyền trên mạng vẫn có nghi ngờ và lo lắng, nhưng thấy Khương Nghiêm cùng Tiền Minh đều rất ủng hộ, thái độ cũng mềm xuống, dự định thử một lần.
"Người trẻ tuổi các cháu đã nói tương đối hữu hiệu như vậy, vậy chú đi thương lượng với bọn họ một chút." Ông ấy nói xong, lại nhìn về phía con gái mình, "Thao tác cụ thể như thế nào, cần tốn bao nhiêu tiền, Tiểu Lai con tốn chút tâm tư nhé, chúng ta không hiểu lắm phương diện này."
Ông chủ Tiền nói làm là làm, trà còn chưa uống xong đã đi đến cửa hàng của ông chủ Đinh, chắc là muốn mau chóng quyết định việc này.
Tiền Minh thoáng ngẩn ra, bất đắc dĩ cười: "Vẫn là cô lợi hại, cô nói mấy câu như vậy, ba tôi lập tức lay động."
Khương Nghiêm nhìn ra cô ấy có vài phần cô đơn, an ủi: "Phụ huynh phần lớn đều như vậy, người nhà tôi cũng thường xuyên cảm thấy người ngoài có lý, còn lời tôi nói chính là nói giỡn."
Tiền Minh cũng không thực sự so đo cái này, trong lòng cô ấy tất nhiên hy vọng lần này cửa hàng cũ không chỉ có thể chuyển mình, càng hy vọng món ăn truyền thống ngày càng bị lạnh nhạt có thể một lần nữa có được thời khắc nổi bật.
Sau khi tân trang lại cửa hàng cũ, mấy cửa hàng kia quanh năm nhìn qua dừng lại ở mười mấy năm trước rực rỡ hẳn lên, rốt cuộc cũng đuổi kịp bước chân của thời đại. Mặc dù không tính là khai trương lại, nhưng mức độ ưu đãi rất có thành ý, nhận được lợi ích đầu tiên chính là hàng xóm ngày thường thường xuyên chiếu cố chúng nó.
"Các ông lần này làm liên hợp ưu đãi, thiệt không ít nhỉ?" Hàng xóm đến cửa hàng Điền Thăng mua hai lượng bánh chẻo áp chảo, lại muốn mấy cái chân hổ.
"Cũng không thể nói là lỗ vốn, coi như nhượng lợi, cảm ơn mọi người ủng hộ lâu như vậy." Trên mặt Điền Thăng một chút cũng không thấy khó xử và đau lòng, ngược lại còn cười vui vẻ hơn trước.
Hàng xóm thân thiết với ông ấy thấy ông ấy như vậy, cũng vui vẻ theo: "Các ông lần này xem ra là muốn có hành động lớn, nhiều năm như vậy cũng không thấy các ông làm qua những thứ này, hiện tại toàn bộ phải lấy lại."
Trong lòng Điền Thăng quả thật tràn đầy chờ mong, lần này bọn họ thật sự muốn làm một trận thật tốt!
Ông ấy gói kỹ bánh chẻo áp chảo đưa cho khách, nụ cười trên mặt không giảm, cũng không cố ý đi kiểm tra phiếu ưu đãi khách hàng vừa rồi bỏ vào trong khung nhỏ bên cạnh rốt cuộc có đúng hay không: "Vậy chị ủng hộ thêm một chút, đi cửa hàng khác mua thêm một chút."
Hàng xóm không chút chán ghét bị trói buộc đẩy mạnh tiêu thụ, xách đồ ăn xong, xoay người đi về phía cửa hàng của ông chủ Tiền: "Tôi lại đến chỗ lão Tiền mua chút bánh quẩy, cháu trai tôi mấy ngày nay tới chơi, mỗi ngày đều la hét đòi ăn."
Phiếu ưu đãi phiên bản đầu tiên được in ở cửa hàng đầu đường, sắp chữ và nội dung đều vô cùng đơn giản, bên trên liệt kê ra tất cả các cửa hàng cũ tham gia giảm giá đều áp dụng quy tắc giống nhau, tiêu phí đầy đủ liền trực tiếp khấu trừ.
Đối tượng phát phiếu ưu đãi này cũng rất đơn giản, chính là hàng xóm trong khu vực cửa hàng cũ. Bởi vì không ít người đều là người lớn tuổi, cho nên tất cả đều là tiền mặt.
Tiền Minh nhìn cái giỏ nhỏ trên quầy thu ngân, vừa cười vừa mang theo vài phần cảm khái: "Hiện tại mọi người dùng phiếu ưu đãi điện tử, tôi cũng không nhớ rõ lần trước xé loại phiếu này là khi nào."
Khương Nghiêm gần đây công việc bận rộn, thời gian tới cửa hàng ít nhưng tin tức trong nhóm cập nhật rất kịp thời, cô tự nhiên cũng thấy được tình huống gần đây của cửa hàng cũ.
Tiền Minh tìm bạn bè thân thiết, cầu một cái giá hữu nghị rất thực tế, nhờ cô ấy hỗ trợ chụp ảnh đồ ăn. Ông chủ Tiền bọn họ hình như lại nhớ tới trạng thái lúc còn trẻ muốn đi dự thi, đều tự nghiêm túc chuẩn bị tác phẩm tiêu biểu của mình.
"Tiểu Lai, con nói mỗi cửa hàng chỉ có thể ra hai mặt hàng tiêu biểu, vậy làm sao đủ!" Ông chủ Tiền cẩn thận tính toán, món mỗi cửa hàng cũ bán không tính là nhiều nhưng cũng không đến mức chỉ có thể xuất ra hai loại.
"Bản chất thì không nhiều, còn lại để cho khách tự mình phát hiện, cũng rất thú vị."
Tiền Minh đang thảo luận với bạn bè phụ trách quay phim làm thế nào để thể hiện tối đa tinh hoa và chỗ hấp dẫn của món ăn.
"Tiền Minh, hiện tại mình vừa chụp vừa nuốt nước miếng, đợi lát nữa bụng sẽ bắt đầu kêu, mình hy sinh không nhỏ đó nha."
Người bạn giơ máy ảnh dùng sức mở miệng chọc Tiền Minh cười ha ha: "Yên tâm yên tâm, chờ cậu chụp xong, trong này muốn ăn gì tùy cậu chọn."
Đôi mắt Dương Trác lấp lánh, theo bản năng l**m môi: "Đây là cậu nói đó nha."
Ông chủ Tiền nghe các cô nói chuyện, hào phóng hứa hẹn: "Tiểu Dương, lát nữa cháu muốn ăn gì cứ nói với chú, chú bảo bọn họ đi làm đồ mới cho con."
Những món ăn này tuy là làm ngay trong ngày, nhưng chờ quay xong chắc cũng phải mấy tiếng sau, không tính là tươi mới.
Dương Trác cảm thấy cho dù không thu giá hữu nghị, miễn phí tới chuyến này cũng tuyệt đối không lỗ.
Có nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp cầm đao, Tiền Minh lại tìm mấy vlogger về ẩm thực, nửa nhân tình nửa ưu đãi nhờ bọn họ hỗ trợ cùng nhau mở rộng. Hình ảnh một khi công bố, quả nhiên hấp dẫn được không ít sự chú ý.
Hàng xóm cũng đều chủ động hỗ trợ tuyên truyền, chính mình chơi không được thì để cho bọn tiểu bối làm. Những người trẻ tuổi ăn món ngon của cửa hàng cũ này trông rất tích cực, không chỉ chia sẻ, còn phối hợp với đánh giá của mình.
Khương Nghiêm liên tục một tuần, mỗi buổi tối đều đi dạo trong các bài đăng về món ngon, cuối cùng vào ngày thứ ba bắt đầu nhìn thấy nội dung liên quan đến cửa hàng cũ. Cô đã nói với Tiền Minh, lúc đầu không nên marketing quá mức, để cho những người có độ nổi tiếng đẩy nội dung lên là được rồi, không cần cố ý nhấn mạnh, để cho khách hàng chân thật tự mình phản hồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!