Nhan Tư khó khăn lắm mới giành được cơ hội quay chương trình giải trí, gần như ngày nào cũng giữ liên lạc với đoàn phim. Hạ Y Ninh và Khương Nghiêm đồng ý tham gia ghi hình, cô ấy cũng báo trước tin tức tốt này cho đối phương, hiện tại nghiễm nhiên trở thành người truyền lời của hai bên.
Đêm nay cô ấy mới lấy kịch bản từ chỗ Hạ Y Ninh về, bên trên có mấy chỗ đánh dấu rõ ràng, đều cần phải điều chỉnh lại với đoàn phim. Có chút rườm rà nhưng cô ấy làm không biết mệt, nghiêm túc chỉnh lý tổng kết yêu cầu của Hạ Y Ninh, sau đó gửi tin nhắn cho phó đạo diễn đoàn phim.
Hạ Thần Húc thờ ơ lạnh nhạt, thấy trên sô pha ném kịch bản thuộc về bọn họ, tiện tay lật một chút, cũng không có nghiêm túc nhìn vào.
"Em cũng là khách mời được mời, kết quả tới lui chỉ lo truyền lời giữa Ninh Ninh và đoàn phim, là muốn đổi nghề làm quản lý?"
Nhan Tư cầm điện thoại, sợ bỏ lỡ câu trả lời của phó đạo diễn, nghe Hạ Thần Húc nói, tức giận không thôi: "Anh có thể đừng cứ đả kích em được không? Mẹ anh ngoài sáng trong tối chê em không có lòng cầu tiến, cả ngày ở nhà cũng không giúp được gì cho nhà họ Hạ. Em không bằng chị dâu, nhà mẹ đẻ lại là người địa phương, tuy rằng Khương Nghiêm cũng như vậy, nhưng cuộc sống của nhà họ Khương hiện tại không dễ chịu, năng lực của cô ta cũng không được, em muốn thắng cô ta thì sao?"
"Khương Nghiêm có Ninh Ninh che chở, huống hồ đó là chuyện nhà chú hai, em và chị dâu phân cao thấp liên lụy đến trên người Khương Nghiêm làm gì."
Nhan Tư đi tới ngồi bên cạnh anh, nũng nịu nói: "Ông xã, thật ra từ sau khi Ninh Ninh kết hôn, em cảm thấy khủng hoảng rất nặng."
Hạ Thần Húc liếc nhìn cô ấy, đáy mắt lại không có bao nhiêu quan tâm.
"Anh luôn bảo em yên tâm ở nhà, đừng lo chuyện bên ngoài, nhưng em cả ngày ở nhà không có việc gì làm, thật sự là rảnh rỗi sắp mọc lông rồi."
Hạ Thần Húc cảm thấy phụ nữ thật sự dễ thay đổi. Năm đó lúc bọn họ mới bên nhau, Nhan Tư còn đang dốc sức làm việc trong giới giải trí, câu nói đầu tiên thường xuyên gặp mặt chính là kể khổ với anh, nói liên tục ngày đêm đảo ngược quay phim vất vả cỡ nào.
Hiện tại làm thiếu phu nhân nhà hào môn, lại bắt đầu cảm thấy nhàm chán, thật sự là không biết đủ.
"Cho dù em tham gia chương trình, ba mẹ cũng sẽ không đồng ý cho em đóng phim, em sớm bỏ cái ý nghĩ này đi."
Lúc trước một trong những điều kiện nhà họ Hạ đồng ý hôn sự của bọn họ chính là Nhan Tư rời khỏi giới giải trí, ít nhất không thể đóng phim thường xuyên như trước đây, càng không thể ôm ấp diễn viên nam khác.
"Em đương nhiên biết, nhưng vừa có thể làm từ thiện vừa có thể xuất hiện trước ống kính duy trì độ nổi tiếng, cũng không phải chuyện xấu. Bình thường cùng anh tham dự những bữa tiệc tối kia, chắc chắn anh cũng hy vọng em là người mà mọi người đều biết."
Hiện giờ Nhan Tư cũng chỉ có thể dựa vào Weibo và một số mạng xã hội khác thỉnh thoảng tương tác với người hâm mộ, duy trì độ nổi tiếng đã không còn như trước. Nhưng điều khiến cô ấy xấu hổ nhất chính là mỗi lần đứng bên cạnh Hạ Thần Húc, danh hiệu của cô ấy dần dần chỉ còn lại một danh hiệu là Hạ phu nhân, giống như rời khỏi Hạ Thần Húc, ngay cả một lời tự giới thiệu độc lập cô ấy cũng không có.
Lần này cô vô cùng kiên trì, Hạ Thần Húc không nói lại cô ấy, nhưng cũng không muốn tham gia quá nhiều hạng mục. Ý kiến sửa chữa của Hạ Y Ninh rất hợp ý anh, chuyện đắc tội với đoàn phim thì không cần anh tự mình ra mặt.
Cũng may đối phương vô cùng có thành ý, rất nhanh đã đưa tới phương án đã sửa chữa lại, chỉ còn lại có hai hạng mục tương tác: khảo nghiệm ăn ý và phân công cuộc sống.
Khương Nghiêm cầm kịch bản mới, nhìn Nhan Tư đang rót dầu dưới sự hướng dẫn của đầu bếp trong nhà, có chút buồn cười.
Nhan Tư sợ dầu nhưng không thể không tới gần, Khương Nghiêm tốt bụng đề nghị: "Chị dâu, chị có thể cân nhắc nấu món Tây hoặc làm bánh, như vậy sẽ không cần vất vả đến vậy."
Nước đến chân mới nhảy thật sự rất khó, vừa nhìn tư thế này của cô ấy liền biết bình thường căn bản không vào phòng bếp.
"Chị đã hỏi thăm qua, mấy cặp khách mời khác đã có người chọn mấy cái này. Chị không muốn làm giống với người khác, hơn nữa làm giống nhau, ngộ nhỡ bị so sánh chẳng phải là càng khó coi hơn sao."
Khương Nghiêm không nghĩ tới cô ấy lại làm nhiều công tác chuẩn bị như vậy, ngay cả những khách mời khác muốn làm tiết mục gì cũng hỏi thăm được.
Nhưng cô ấy càng muốn lựa chọn món xào Hải Thành, nói có khó hay không, nhưng cô ấy ở phương diện bếp núc tính lĩnh hội kém một chút, lại sợ khói dầu, lần này cũng khó cho đầu bếp.
Khó khăn lắm luyện tập vài lần, miễn cưỡng làm ra mấy đĩa mì xào coi như vừa mắt. Nhan Tư hiếm khi không ghét bỏ, gọi Hạ Y Ninh vừa từ trên lầu đi xuống và Khương Nghiêm đang quan sát cô ấy luyện tập tới ăn.
"Mùi vị rất thơm, mau tới nếm thử."
Khương Nghiêm vốn tựa vào bên cạnh bàn ăn, hơi di chuyển vị trí là có thể ăn được, nhưng cô ở chỗ cũ chờ Hạ Y Ninh một lát.
"Những thứ này đều là chị dâu làm sao?"
Hạ Y Ninh nhìn Khương Nghiêm, từ trong ánh mắt của cô nhận được đáp án.
Nhan Tư còn đắm chìm trong niềm vui tự tay làm ra mỹ vị, rất là vui sướng: "Bề ngoài hơi xấu xí, nhưng mùi vị chắc không tệ, vừa rồi chị xào đã cảm thấy đói bụng."
Chỉ là, rau xanh trong mì hình như có chút quá lửa, mì cũng vón một cục, có thể cũng chưa hoàn toàn xào ra. Nước tương thì cho nhiều, màu sắc cũng có chút ám trầm, thấy thế nào cũng không giống như là mỹ vị làm cho người ta cảm thấy hạnh phúc sau khi vào miệng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!