Khương Nghiêm hiện tại cơ bản chỉ có cuối tuần mới có thể đến cửa hàng của ông chủ Tiền học tập, buổi sáng học xong buổi tối trở về căn hộ luyện tập thêm vài lần. Đối với cô mà nói, thời gian thật giống như là chen ra, nhưng sau khi cô tận dụng triệt để hiệu suất rất cao.
Cuối tuần này Tiền Minh cũng tới cửa hàng hỗ trợ, từ khi có người nổi tiếng trên mạng ghé thăm cửa hàng, mỗi cuối tuần làm ăn trong cửa hàng đều tốt hơn bình thường không ít. Tiền Minh là streamer về game, lộ tay không lộ mặt, vì tránh streamer lớn, bình thường cô ấy đều lựa chọn livestream vào sáng sớm đến sau bữa trưa kết thúc.
Nghe nói Khương Nghiêm muốn tham gia chương trình giải trí, cô ấy còn rất tò mò: "Loại chương trình thực tế này nghe nói đều có kịch bản, vậy cô như vậy coi như là nửa diễn viên?"
"Tạm thời còn chưa thấy kịch bản, phải diễn tới trình độ nào thì không biết."
"Không ngờ thiên kim nhà giàu các cô cũng có hứng thú với chương trình này, tôi còn tưởng chỉ có minh tinh thích quay cái này."
Hiện tại tài nguyên điện ảnh và truyền hình không nhiều lắm, rất nhiều minh tinh thành danh sớm nhưng hiện tại cơ hội làm việc thật ra không quá nhiều đều sẽ lựa chọn tham gia chương trình giải trí hoặc là livestream, cường độ làm việc so với vào đoàn phim thấp hơn, thù lao lại càng cao.
Dần dà, con người tự nhiên đều có khuynh hướng thoải mái nhàn nhã lại dễ kiếm tiền.
Nhưng Hạ Y Ninh và Khương Nghiêm nói rõ là không thiếu tiền, không ngờ cũng đồng ý tham gia chương trình.
"Dự án công ích, sẵn tiện có thể tuyên truyền góc nhìn chính diện về hôn nhân đồng tính. Tuy rằng pháp luật thông qua, nhưng vẫn có rất nhiều người không hiểu loại hình thức tình cảm này."
Từ khi Hạ Y Ninh đồng ý tham gia chương trình, đường kính đối ngoại của hai người ngược lại nhất trí.
Tiền Minh ngó ông chủ Tiền đang nói chuyện với khách quen, thấp giọng nói: "Thật ra thế hệ chúng ta cũng đã cảm thấy là chuyện rất bình thường, chỉ cần có tình cảm hôn nhân đều đáng được tôn trọng và tiếp nhận. Nhưng giống như thế hệ của ba tôi, nói thật rất khó sửa."
Khương Nghiêm cũng hiểu được, giống như ông chủ Tiền những thứ này đã xem như thấu tình đạt lý, cố tìm cái chung gác lại cái không giống. Nhưng có lúc bọn họ nói chuyện phiếm thỉnh thoảng nhắc tới Hạ Y Ninh, phần lớn cũng đều gọi nàng là cô Hạ.
Giống như hàng xóm láng giềng thuận miệng nói vợ anh, người nhà anh các loại xưng hô, đã ít lại càng ít, có thể thấy được trong khái niệm của bọn họ, hôn nhân truyền thống vẫn là chính thống.
"Cho nên mới phải phổ cập tuyên truyền, để cho càng nhiều người tiếp xúc tìm hiểu. Không cầu ủng hộ toàn bộ, nhưng ít nhất sẽ không giống như trước đây nghe thấy liền biến sắc, khắp nơi mâu thuẫn."
Nhớ tới đám người nhỏ bé từng bị ép trốn ở trong ngăn tủ đau khổ đè nén trong những năm qua, còn có người không chịu nổi áp lực xã hội và gia đình mà lựa chọn kết hôn hợp đồng cuối cùng lại bi kịch kết thúc, hiện tại đã là tiến bộ rất lớn.
Nhưng muốn thực sự làm được để cho toàn bộ xã hội đều đi bao dung thấu hiểu, không còn dùng thành kiến phân biệt đối xử, vẫn còn một con đường rất dài phải đi.
Khương Nghiêm cảm thấy mặc dù cô và Hạ Y Ninh không phải là quan hệ hôn nhân chân chính, nhưng nếu có thể vì tiến bộ này mà góp một phần sức lực, cớ sao lại không làm.
Tiền Minh giơ ngón tay cái lên với cô: "Quả nhiên là có kết cấu. Nhưng sự khác biệt này rất khó giải quyết, ai cũng không thuyết phục được ai, thật ra thì biện pháp giải quyết tốt nhất chính là chậm rãi chờ."
Lời cô ấy không nói hết, nhưng Khương Nghiêm hiểu được, chính là phải đợi một thế hệ ngoan cố kháng cự kia già đi, thời điểm một thế hệ mới toàn diện chiếm cứ chủ lưu, mới có thể chân chính nghênh đón thời đại bao dung toàn diện.
"Là rất khó, trước mắt có thể cố gắng làm nhiều hơn một chút, cũng không phải chuyện xấu." So với một mực bị động chờ đợi, chủ động tích cực làm chút gì đó cũng không tồi.
Hai người trò chuyện vui vẻ, Điền Thăng đi rồi quay lại, lần này còn dẫn theo không ít người tới. Khương Nghiêm nhìn kỹ, thì ra là mấy ông chủ cửa hàng cũ gần đó.
Tiền Minh từ nhỏ đã quen thuộc với bọn họ, nhiệt tình chào hỏi bọn họ: "Lại tới tìm ba cháu đánh bài ạ?"
Sở thích nghiệp dư của ông chủ Tiền chính là cùng hàng xóm láng giềng uống chút rượu, đánh cờ đánh bài tâm sự.
Điền Thăng cười nói: "Trong mắt cháu chúng ta chỉ là bạn đánh bài của ba cháu thôi."
"Không phải không phải, chẳng phải đã lâu không thấy mọi người cùng tới đây sao."
Ngày lễ ngày tết, bọn họ đều tụ tập. Nhưng bình thường trong tiệm phải chăm lo không ít chuyện, tuy rằng cách nhau không xa nhưng thật sự tụ tập đông đủ như vậy thật đúng là không có mấy lần.
Ông chủ Tiền thấy bọn họ đều tới, bảo em trai và em dâu phụ trách để ý việc kinh doanh, tự mình rửa tay cũng đi qua đó.
Ông ấy vẫy tay bảo Khương Nghiêm và Tiền Minh cũng ngồi xuống: "Không ngại để hai đứa nhỏ cũng nghe một chút chứ?"
Điền Thăng xua tay: "Không có gì không thể tiết lộ cả, không chừng còn cần nghe ý kiến của Tiểu Khương."
Những người khác cũng nhao nhao tỏ vẻ không phản đối, ngược lại Khương Nghiêm và Tiền Minh nghe được không hiểu ra sao.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!