Chương 26: (Vô Đề)

Thái độ của Khương Nghiêm đối với Tần Ích San không tệ, cũng không cảm thấy vướng bận khi cô ấy ở đây, còn chủ động hỏi cô ấy có muốn ăn hay không.

"Em đoán mọi người bận rộn công việc có thể cũng đói bụng nên tiện mua một ít, quản lý Tần có đang giảm béo hay không?"

Tần Ích San theo bản năng lắc đầu, cũng ngừng tâm tư muốn rời đi.

Hạ Y Ninh không chủ động đưa tay lấy, nhưng khi Khương Nghiêm mang theo dư ôn đồ ăn ngon còn đến trước mặt nàng, nàng chưa từng do dự liền nhận lấy.

Thấy nàng ăn, công việc vừa rồi cũng chưa nói xong, Tần Ích San cảm thấy đột ngột đề nghị rời đi thì không ổn. Hơn nữa, cô ấy hiện tại không muốn rời đi, còn muốn xem thử hai người này bình thường ở chung thế nào.

Cô ấy cười nhận lấy bánh từ tay Khương Nghiêm, khen: "Hôm đó ở tiệc cưới nhớ mãi không quên, không ngờ hôm nay còn có cơ hội nếm thử lần nữa."

"Mùi vị có thể không ngon bằng hôm đó, hai người đừng chê."

Hạ Y Ninh khẽ cắn một miếng, đúng là có chút khác biệt, nhưng không đến mức khiến người ta ghét bỏ. Thật ra đã có tám phần giống, nếu như không phải tinh tế thưởng thức hoặc cầu kỳ quá mức, cũng có thể là ăn không ra quá nhiều khác biệt.

Khương Nghiêm kéo ghế bên cạnh ngồi xuống, khẽ cười.

Thấy cô chia thức ăn xong bản thân chỉ ngồi đó, Hạ Y Ninh hỏi: "Em không ăn sao?"

"Ăn ở tiệm rồi, những món này là đặc biệt mang tới."

Cô nói điềm đạm, như thể là một chuyện hết sức bình thường, Hạ Y Ninh cũng không có phản ứng đặc biệt, nhẹ nhàng ừ một chút đại diện cho hiểu rồi. Trong lòng Tần Ích San bắt đầu chua xót khẽ chảy ra, từng giọt từng giọt lan tràn ra.

Cô ấy yên lặng cắn bánh, mùi mè hoàn toàn không hấp dẫn được sự chú ý của cô ấy, trong đầu xuất hiện càng ngày càng nhiều hình ảnh nhỏ vụn.

Những thứ tích lũy trong đầu mười mấy năm trước, là bí mật nhiều năm qua cô ấy chôn ở đáy lòng. Nhiều lần sắp nhịn không được thổ lộ tiếng lòng, lại sợ sau khi tùy tiện mở miệng ngay cả bạn bè cũng không thể làm.

Quen biết nàng nhiều năm, Tần Ích San đã nhìn thấy quá nhiều kết cục bị Hạ Y Ninh quả quyết từ chối, ngay cả nói cũng khó nói được mấy câu. Cô ấy vẫn quý trọng phần tình nghĩa khó có được này của hai người, Hạ Y Ninh đối với cô ấy cũng coi như nhiệt tình, sau nhiều lần băn khoăn bởi vì Tần Ích San không chịu nổi kết cục quyết tuyệt mà kéo dài hết lần này đến lần khác.

Lúc trước Khương Nghiêm mới vừa xuất hiện ở phía sau Hạ Y Ninh, cô ấy đã khinh thường. Ban đầu mặc dù từng bị hành động cuồng nhiệt của cô làm cho căng thẳng, nhưng nhìn thấy cô tới tới lui lui chỉ có mấy cái kịch bản kia, hơn nữa Hạ Y Ninh vẫn lãnh đạm như cũ, Tần Ích San cũng yên lòng theo.

Chỉ chớp mắt, vài năm trôi qua, Tần Ích San đã hoàn toàn không coi Khương Nghiêm là đối thủ cạnh tranh tiềm tàng, không nghĩ tới tin tức kết hôn khiến cô ấy đi công tác bên ngoài thiếu chút nữa té xỉu. Chính mình gọi điện thoại cho Hạ Y Ninh chứng thực, nhận được một câu khẳng định ngắn gọn nhưng rõ ràng.

Tần Ích San nghĩ mãi không ra, cho tới bây giờ đều nghĩ mãi không ra, Hạ Y Ninh tiếp nhận tình cảm đồng tính khi nào, càng nghĩ mãi không ra nàng chấp nhận Khương Nghiêm khi nào.

Hạ Y Ninh ăn xong bánh rán, đang dùng khăn ướt lau tay, ánh mắt Khương Nghiêm ý bảo nàng: "Trong túi vẫn còn một cái bánh rán hành khác, trong hộp cơm nhỏ bên cạnh còn có bánh bao áp chảo."

"Đã đủ rồi, ăn thêm nữa thì khỏi ăn cơm tối luôn mất."

Nàng nói như vậy, nhắc nhở Khương Nghiêm.

"Đúng ha, mẹ nói tối nay phải về ăn cơm sớm một chút."

Hai người nói chuyện nhà đơn giản, Tần Ích San lại cảm thấy chua chát bội phần. Hai người họ hiện tại là người một nhà, mỗi một chuyện nhỏ cùng đi làm đều làm cho cô ấy hâm mộ không thôi.

Cô ấy, chẳng qua là mở miệng muộn một chút. Cứ như vậy bại bởi Khương Nghiêm, cô ấy quả thật rất không cam lòng.

Khương Nghiêm chuẩn bị thu dọn thức ăn còn lại, miễn cho ảnh hưởng đến công việc của các cô. Có thể thấy được bánh trong tay Tần Ích San còn thừa một nửa, hơn nữa tốc độ ăn càng ngày càng chậm.

"Quản lý Tần, hay là thử cái khác xem?"

Khương Nghiêm dịu dàng hỏi thăm kéo suy nghĩ của Tần Ích San trở lại, cô ấy cố gắng cười: "Vừa rồi tôi đang suy nghĩ chuyện công việc." Nói xong cô ấy lại nhìn Hạ Y Ninh, "Chờ tôi vài phút, tôi sẽ ăn xong nhanh thôi."

Sau đó cô ấy bắt đầu tăng tốc, ngược lại Hạ Y Ninh sợ cô ấy nghẹn: "Không thiếu mấy phút này, cậu cứ từ từ ăn."

Nội dung công việc còn lại không nhiều lắm, sau khi xác định được mấy bộ phận mấu chốt, Tần Ích San chủ động đứng dậy.

"Mình đi sắp xếp lại tài liệu một chút, không làm chậm trễ hai người về nhà."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!