Chương 25: (Vô Đề)

Khương Nghiêm đứng lên, chào hỏi Tần Ích San sau đó trực tiếp đi về phía bàn làm việc của Hạ Y Ninh: "Không lâu lắm, chị có thể tan ca rồi à?"

"Ừ, chờ tôi thu dọn xong là có thể đi rồi."

Chờ Hạ Y Ninh thu xếp tài liệu lại, ngẩng đầu nhìn thấy Tần Ích San còn ở trong phòng làm việc, hỏi cô ấy: "Ích San, cậu còn có chuyện khác muốn nói với mình sao?"

Khương Nghiêm cũng quay đầu nhìn cô ấy, trong mắt không có cảm xúc gì đặc biệt.

Ngược lại Tần Ích San chủ động dời tầm mắt, có chút không muốn nhìn thấy hình ảnh hai người này đứng cùng nhau. Nụ hôn trên sân khấu ngày cưới đã đủ để làm tan nát cõi lòng cô ấy rồi, cô ấy rất cố gắng kìm nén cảm xúc, nhưng vẫn sẽ đột nhiên phá vỡ ở một thời khắc nào đó.

"Không có chuyện gì quan trọng, ngày mai cậu đi làm rồi nói cũng được." Cô ấy nhìn tượng trưng Khương Nghiêm một cái, gượng gạo cười, "Hôm nay ngày đầu tiên chủ nhiệm Khương đi làm, cậu đừng kéo dài thời gian tan ca quá muộn, để cô ấy có bóng ma."

Hạ thị cũng không đề xướng điên cuồng tăng ca, cho nên lãnh đạo các bộ phận sẽ không cố ý dẫn đầu mỗi ngày ở lại quá lâu.

Lúc Khương Nghiêm và Hạ Y Ninh về đến nhà, đã qua giờ cơm. Vợ chồng Hạ Lang Ngôn đi tham gia tiệc tối, những người khác cũng đã ăn từ lâu. Diệp Thần Thần cũng sắp khai giảng, gần đây tới rất cần mẫn.

"Chị họ, hai người cũng liều mạng quá rồi. Mới kết hôn đã vội đi làm, lại còn tăng ca nữa."

"Công việc ngày nào cũng có, kết hôn hay không cũng không ảnh hưởng đến công việc bình thường."

Diệp Thần Thần nhìn Khương Nghiêm: "Vậy chị hôm nay cảm thấy như thế nào? Có cảm thấy áp lực núi lớn hoặc là bị mọi người vây xem rất căng thẳng hay không?"

"Tại sao phải vây xem chị?"

"Bởi vì chị cưới được hoa trên núi của Hạ thị đó! Trước kia chị vẫn chỉ là truyền thuyết, hiện tại người thật đi đến công ty, những người đó còn không phải quan sát cho kỹ, nói không chừng đều muốn bắt đầu sờ sờ đâu."

Khương Nghiêm không nói gì, cảm thấy Diệp Thần Thần không khỏi nói Hạ Y Ninh quá mức khoa trương.

"Không đến mức đó chứ, ai cũng có thể kết hôn, hơn nữa sau khi kết hôn cũng không thế nào cả."

Thấy Khương Nghiêm với vẻ mặt không có gì, Diệp Thần Thần nhịn không được nhiều lần nhấn mạnh: "Chị và chị họ kết hôn không giống với người bình thường, tóm lại chị không được lơ là chị ấy, không được bắt nạt chị ấy. Nếu để cho em biết, em sẽ lập tức ngồi máy bay trở về tìm chị tính sổ."

Hạ Y Ninh thay quần áo xuống lầu, nghe thấy hai người nói chuyện, không nói gì lắc đầu: "Thần Thần, giữa chị và Khương Nghiêm có cách ở chung của bọn chị, em đừng để ý lung tung."

Gần đây để đối phó với người trong nhà, họ đã cố gắng hết sức để tỏ ra thân mật. Hạ Y Ninh quả thực có chút mệt mỏi, không hy vọng cuộc hôn nhân này lại bị chú ý quá mức.

Nàng đi vào phòng ăn, bảo phòng bếp chuẩn bị cơm tối, Khương Nghiêm vẫn ở lại phòng khách. Diệp Thần Thần nhân cơ hội lại gần nói: "Đừng trách em hung dữ với chị, đây là nhiệm vụ mẹ em giao cho em. Ngày cưới em đã giúp chị, đừng có làm em thất vọng đó."

Diệp Thần Thần nói lời thấm thía, cực kỳ giống đứa nhỏ trộm mặc quần áo của người lớn.

"Em giúp chị cái gì?"

"Cho chị hôn chị họ đó trời. Chị cũng biết chị ấy ngoài lạnh trong nóng mà, chị không chủ động chị ấy làm sao có thể đi hôn chị, hai người không hôn tiệc cưới này sẽ không náo nhiệt đâu."

Khương Nghiêm trầm mặc một hồi, qua một hồi lâu mới thốt ra một câu: "Chị... cám ơn em."

Diệp Thần Thần cho rằng cô ngượng ngùng, ý bảo cô lại gần chút nữa, thấp giọng nói: "Nếu như vậy, có thể để cho ông chủ Tiền làm lại bánh ránhôm tiệc cưới hay không?"

Khương Nghiêm không nói gì, Diệp Thần Thần lại vô cùng chờ mong nhìn cô.

"Em muốn ăn thêm một lần nữa trước khi khai giảng để em lên máy bay không phải thèm."

Nghe thật đáng thương, Khương Nghiêm suy nghĩ một chút, nói: "Ông chủ Tiền gần đây kinh doanh bận rộn, hương vị trong tiệc cưới có thể ông ấy không có thời gian làm."

Mặt Diệp Thần Thần lập tức suy sụp, càng nhìn càng đáng thương.

Khương Nghiêm lại bổ sung: "Có điều, ông chủ Tiền có trợ lý, hẳn là cũng có thể làm."

Đôi mắt to trong nháy mắt liền sáng lên, Diệp Thần Thần chắp tay trước ngực, cười nói: "Hy vọng của em liền ký thác ở trên người chị, làm ơn làm ơn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!