Lê Tử Phong giương nanh múa vuốt, hận không thể theo tín hiệu từ trong điện thoại bò ra giáp mặt chỉ trích Khương Nghiêm: "Cậu đừng giả vờ với tôi, tôi nói với cậu nhà tôi muốn thu mua cửa hàng cũ thống nhất đóng gói đưa ra thị trường, kết quả cậu âm thầm bảo ông chủ Tiền làm đồ ăn vặt cho tiệc cưới của các cậu. Bây giờ thì tốt rồi, ông ấy nổi tiếng rồi, làm ăn cũng phát đạt, ngay cả cửa hàng trên con phố kia cũng không chịu nói chuyện với chúng tôi."
Ồ?
Sức ảnh hưởng nhanh như vậy đã hiện ra rồi sao, không hổ là tiệc cưới hào môn. Khương Nghiêm mím môi, ổn định hơi thở, khẽ thở dài: "Cậu cảm thấy tôi có năng lực điều khiển tiệc cưới?"
Lê Tử Phong dừng một chút: "Cậu có ý gì?"
"Tiệc cưới vẫn luôn là nhà họ Hạ chuẩn bị, tôi cùng lắm là tích cực phối hợp theo. Hơn nữa giống như khâu món ăn tiệc cưới quan trọng như vậy, ý kiến của tôi có thể có trọng lượng à?"
Lê Tử Phong hồi tưởng lại bộ dáng hèn mọn ngoan ngoãn của Khương Nghiêm ở trước mặt Hạ Y Ninh trong mấy năm qua, ngược lại cảm thấy có chút có lý. Nhưng cuối cùng cô không phải vẫn cưới được người tình trong mộng sao, mọi việc không có tuyệt đối như vậy.
"Cậu đừng dọa tôi, tiệc cưới này cũng có phần của cậu, sao cậu không thể đưa ra ý kiến. Hơn nữa cửa hàng rách nát của ông chủ Tiền căn bản không đáng chú ý, nếu không phải cậu nói, nhà họ Hạ làm sao có thể chú ý tới."
Khương Nghiêm thầm châm chọc trong lòng, Lê Tử Phong bình thường không có đầu óc, hôm nay hình như có thêm căn gân. Nhưng cô cũng không vì vậy mà do dự, rất tự nhiên tiếp tục giải thích: "Nhà họ Hạ và nhà họ Úc đều là người Hải Thành, đối với đồ ăn vặt truyền thống của Hải Thành có tình cảm đặc biệt là rất bình thường. Hơn nữa nhà họ Hạ muốn hỏi thăm chuyện gì còn có chuyện không hỏi ra được?
Các người có thể tìm được cửa hàng của ông chủ Tiền, nhà họ Hạ sao lại không thể tìm thấy?"
Lê Tử Phong hiển nhiên bị cô nói như vậy, có chút tự mình hoài nghi.
Khương Nghiêm cong môi, không ngừng cố gắng: "Khả năng lớn nhất thật ra là giai đoạn đầu nhà cậu quá cao ngạo, còn chưa ký hợp đồng với cửa hàng cũ đã gióng trống khua chiêng tuyên truyền, người có lòng muốn không chú ý cũng khó."
Đúng là như vậy, lúc trước kế hoạch của nhà họ Lê chính là dùng những cửa hàng cũ này làm mánh lới, căn bản không có ý định kinh doanh thật sự. Những cửa hàng này trữ trong tay càng lâu thì khả năng lỗ càng lớn, cách tốt nhất chính là tay trái thu mua, tay phải bán ra.
Trong quá trình mua bán lại thông qua tuyên truyền marketing, huy động vốn mấy vòng, tuyệt đối là kiếm ổn không lỗ. Nhưng nghe Khương Nghiêm nói như vậy, giống như tuyên truyền khắp nơi này có tác dụng ngược.
Khí thế vấn tội của Lê Tử Phong lập tức yếu đi, quanh co ở đầu dây bên kia không thuận theo logic.
Khương Nghiêm ra vẻ tiếc nuối: "Chuyện làm ăn, có đôi khi cũng phải nói duyên phận, có thể lần này thời cơ không đúng."
Lê Tử Phong còn đang hấp hối giãy dụa: "Vậy cậu biết ông chủ Tiền đến tiệc cưới hỗ trợ, sao không nói cho tôi biết?"
Hắn nhớ tới lúc tiệc cưới kết thúc, hắn còn đặc biệt một mình đợi đến khuya, chỉ vì nhắc nhở Khương Nghiêm đừng bỏ lỡ cơ hội tốt. Như vậy xem ra, giống như là cố ý muốn nhìn hắn chê cười.
"Tiệc cưới tôi bận rộn ở phía trước tiếp đón khách, sau đó cùng ở bàn chính xã giao, làm sao tôi có thời gian đi dạo ra sau bếp? Cho dù là thật đi, cũng không nhìn liền nhận ra ông chủ Tiền, cậu nói đúng không?"
Lê Tử Phong khóc không ra nước mắt, giống như nhìn thật nhiều thật nhiều tiền ở trước mắt chạy đi. Vốn muốn cho Khương Nghiêm ra đầu to, hắn đi nhờ xe theo gia tộc kinh doanh kiếm một khoản tiền riêng, không nghĩ tới giỏ trúc múc nước công dã tràng.
"Tôi ở nhà họ Hạ thật sự là một chút chỗ đứng cũng không có!" Lê Tử Phong cũng thật thay Khương Nghiêm cảm thấy bi ai, hôn lễ xa hoa long trọng như vậy, cô chính là một tấm phông nền.
Có điều lúc này mới phù hợp với định vị trước sau như một của Khương Nghiêm, thật muốn cho cô có quyền lên tiếng ở nhà họ Hạ, Lê Tử Phong ngược lại càng thêm khó chịu.
Quên đi, kiếm không được số tiền này coi như xui xẻo, bên cạnh chứng thực Khương Nghiêm không có địa vị ở nhà họ Hạ cũng đủ khiến hắn vui vẻ.
Hắn xin lỗi vì thái độ mất mặt vừa rồi, cũng không có ý định nghiêm túc xin lỗi. Nhưng vẫn giả mù sa mưa an ủi Khương Nghiêm: "Sau này cậu ở nhà họ Hạ còn phải chịu đựng, tôi nghe nói hai anh họ của Hạ Y Ninh kia cũng không phải đèn cạn dầu, vợ của bọn họ cũng đều không dễ tiếp xúc."
Khương Nghiêm thật sự phục hắn, hóng hớt chuyện nhà người ta sao có thể nghe rõ ràng như vậy.
"Tôi biết rồi, cảm ơn đã nhắc nhở."'
Nói xong lời cuối cùng, Lê Tử Phong cuối cùng cũng nói một câu ra dáng: "Lần này bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, lần sau có cơ hội kiếm tiền tôi nhất định bồi thường gấp bội cho cậu."
Nghe ý này, hẳn là ngầm thừa nhận lần thu mua này bị cản trở là bởi vì nhà mình cao ngạo tuyên truyền.
Khương Nghiêm nhịn cười, ngoài lạnh trong nóng nói: "Không sao, dù sao bây giờ tôi cũng không có nhiều tiền như vậy. Cơ hội kiếm tiền rất nhiều, tạm thời không vội."
**
Khương Nghiêm chính thức nhậm chức ở Hạ thị trong vòng một tuần sau khi hôn lễ kết thúc, quả nhiên phù hợp với thời gian Hạ Y Ninh nói. Về phần chức vụ, lúc trước Hạ Lang Ngôn có hỏi qua ý kiến của cô, Khương Nghiêm cũng rất biết điều chọn một bộ phận không quá nổi bật —— văn phòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!