Chương 166: Hoàn toàn văn

Diệp Thần Thần bị ba cái đồng hồ báo thức đồng thời vang lên k*ch th*ch khó khăn thức dậy, sau khi vội vàng rửa mặt lại dùng lớp trang điểm đậm che đậy bộ dạng tiều tụy liên tục chịu đựng một tuần. Trong phòng lộn xộn đến không ra cái gì, các loại bản thảo các loại vật liệu tuyên truyền rơi đầy sàn, còn có vài chiếc máy tính và máy tính bảng đặt ở những nơi khác nhau khiến căn hộ vốn rộng rãi trở nên lộn xộn chật chội.

Cô nàng thở dài nhìn xung quanh một vòng, cảm thấy đau lòng sâu sắc đối với môi trường cư trú của mình bị chà đạp thành như vậy nhưng lại không thể tránh được, ai bảo cô nàng gần đây vì chuẩn bị cho lễ kỷ niệm ngày thành lập Hạ Diên ở nước ngoài mà bận rộn muốn chết chứ.

Trong tủ lạnh đã không có gì làm cho người ta thèm ăn, mấy miếng bánh mì trên bàn kia cô nàng nhìn đến muốn ói.

"Thôi, đến công ty ăn ké của người khác vậy."

Cô nàng vừa muốn ra ngoài thì bị người đột nhiên xuất hiện trước mắt làm cho hoảng sợ.

Thấy rõ là Giản Quân, vỗ ngực hít sâu: "Tôi nói này chị hai, chị cũng đừng chơi cái trò bất ngờ như vậy chứ."

Giản Quân lành lạnh quét mắt nhìn cô nàng một cái, nhìn vẻ mặt trang điểm đậm, ngược lại càng làm nổi bật khí chất trưởng thành của cô nàng.

Mấy năm nay Diệp Thần Thần chạy hai đầu trong và ngoài nước, công việc tuy vất vả nhưng đã trưởng thành hơn không ít.

"Chưa ăn sáng đã ra ngoài?"

Diệp Thần Thần cúi đầu nhìn thấy túi thực phẩm trong tay cô ấy, nghiêng người để người vào cửa: "Đồ ăn dự trữ trong nhà thật sự quá vô vị, chuẩn bị đến công ty ăn."

Cô nàng nhìn thấy Giản Quân đã vào bếp, Diệp Thần Thần tiện tay thu dọn sạch sẽ tài liệu trên bàn ăn, dọn ra một khoảng trống.

Giản Quân bưng bánh cuốn còn có bánh ngọt ra, trong phòng bếp còn có mùi cà phê: "Mua đại ở cửa hàng góc phố, em cứ ăn đi."

So với những thứ trong nhà, cái này tốt xấu gì cũng mới mẻ. Hơn nữa gần đây có vài góc phố, nhưng mùi vị ngon cũng chỉ có một cửa hàng này thôi.

Diệp Thần Thần cười hì hì ăn vui vẻ, đối với việc Giản Quân đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà mình đã lười so đo.

Giản Quân nhìn vẻ mặt say mê món ngon của cô nàng, thờ ơ mở miệng: "Chuyến bay hôm nay của Khương Nghiêm bọn họ?"

"Đúng vậy, hôm qua trước khi lên máy bay còn nói chuyện video với hai chị ấy."

"Em không đi đón họ sao?"

Diệp Thần Thần uống một ngụm cà phê, vẫy tay: "Hai chị ấy cũng đâu phải lần đầu tới đây, tôi phải về công ty trước giải quyết toàn bộ chi tiết cuối cùng của buổi lễ mừng, nếu không gặp các chị ấy tôi cũng khó ăn nói."

Giản Quân không nói thêm gì nữa, lặng lẽ uống cà phê.

Diệp Thần Thần ăn hơn phân nửa, nhìn thấy trong đĩa của cô ấy gần như không động qua "Chị không đói à?"

"Tôi ăn rồi."

Ăn rồi mà chị còn mua bữa sáng? Diệp Thần Thần mấy năm nay thay đổi lớn nhất, chính là để lời như vậy ở trong lòng, không hề trực tiếp nói ra.

Cô nàng ừ ừ gật đầu, tiếp tục cố gắng ăn, dù sao cô nàng cũng trễ giờ rồi.

"Hai ngày nữa tôi phải về Pháp một chuyến, em gặp mấy người Khương Nghiêm, nói hộ tôi một tiếng, chờ buổi lễ mừng tôi sẽ về."

Diệp Thần Thần lại sảng khoái gật đầu: "Yên tâm, tuyệt đối không quên."

Thấy cô nàng chậm chạp không hỏi mình đột nhiên quay về Pháp làm gì, Giản Quân trong lòng có chút khó chịu.

Nhìn chằm chằm cô nàng một hồi cũng không thấy phản ứng gì khác, chỉ có thể phẫn nộ thôi.

Hai năm nay bọn họ vẫn là loại trạng thái này, muốn nói tức giận, thật ra cô ấy cũng quen rồi.

Có lẽ đối với Diệp Thần Thần mà nói, không có gì có thể khiến cô nàng thật sự nhập tâm.

Ngoại trừ nền tảng mới kia còn có văn hóa điện ảnh xuất khẩu ra nước ngoài, những chuyện khác chưa từng thấy cô nàng quan tâm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!