Cuối tuần ở nhà, Khương Nghiêm và Hạ Y Ninh hiếm khi có thời gian thả lỏng, nhưng bởi vì chuyện Nhan Tư ly hôn mà bị nghỉ ngơi cũng không dám hoàn toàn không nhìn điện thoại di động.
Loại đề tài có thể khiến cho dư luận tiêu điểm này khi mới xuất hiện thường xuyên là dừng không được, mặc kệ làm cái gì cũng dễ dàng càng bôi càng đen. Nhan Tư là người trong giới, đương nhiên hiểu đạo lý này. Hạ Y Ninh từ khi mở Hạ Diên, sau khi thâm nhập nghiệp vụ kinh doanh cũng càng ngày càng rõ ràng.
Tuy rằng hiểu được dù sao cũng phải sống qua giai đoạn bộc phát ban đầu, nhưng trong lòng vẫn không dễ chịu.
Nàng tựa vào trên người Khương Nghiêm, ăn trái cây đút đến bên miệng, cầm điện thoại thỉnh thoảng lấy ra vài câu bình luận có thể làm cho huyết áp trong nháy mắt tăng cao chia sẻ cho Khương Nghiêm.
"Thật ra chị đối với chị Tư, là vừa bội phục vừa đau lòng." Hạ Y Ninh xem xong một loạt bình luận châm chọc Nhan Tư, Khương Nghiêm cũng không khỏi cảm khái vài câu.
"Đúng vậy, trước kia lúc ở nhà, chị ấy luôn đi theo bên cạnh anh hai, còn rất thích làm nũng. Không ngờ chị ấy cũng vừa mới như vậy, từ lúc nói muốn ly hôn đến bây giờ, chị ấy đi thật không dễ dàng."
Khương Nghiêm tiện tay ghim trái cây trong đĩa, cho Hạ Y Ninh ăn còn thỉnh thoảng đổi loại khác, làm không biết mệt. Người được cho ăn vừa xem điện thoại vừa ăn, không hề cảm thấy mình ở trong mắt người nào đó trở thành tồn tại kém Khương Nhĩ Quân là bao.
Chờ Hạ Y Ninh kịp phản ứng, hỏi cô tại sao không ăn, Khương Nghiêm cười nói mình ở phòng bếp cắt trái cây đã ăn rồi.
Hạ Y Ninh đặt điện thoại xuống, ngồi thẳng dậy chọn anh đào mà nàng và Khương Nghiêm đều thích.
"Ở trong bếp ăn một mình thật không thú vị nha."
Ánh mắt Khương Nghiêm dừng lại trên môi nàng, theo bản năng giật giật môi, vẫn cười phụ họa: "Có lý, chẳng trách luôn cảm thấy không đủ ngọt."
Hạ Y Ninh ngậm anh đào tới gần, trong mắt gian xảo cũng không có ý che giấu. Khương Nghiêm có lúc cũng cảm thấy thần kỳ, Hạ Y Ninh bình thường cũng không phải là một người thích trêu người, tại sao có lúc nàng phóng ra tín hiệu luôn có thể làm cho tim người ta trong nháy mắt đập nhanh hơn.
Nàng vừa tới gần, Khương Nghiêm liền ôm nàng, cười dựa nàng càng lúc càng gần, cho đến bên môi mình cũng chạm được anh đào.
Hai người em đút chị một quả, chị lại có qua có lại trả lại em một quả, em tới chị đi ngược lại sinh ra chút thắng bại muốn đến.
Công lực ở đầu lưỡi Hạ Y Ninh vẫn không có thắng Khương Nghiêm, tức giận còn chuẩn bị lại so một lần. Chẳng qua nàng chỉ có thể ở trong lòng nghĩ muốn chọn quả anh đào nào, người lại không rảnh đi làm.
Sau khi quả anh đào thứ hai bị nàng nuốt xuống, nước anh đào đẫy đà đã phủ kín cằm nàng. Theo lý thuyết vòng này nàng xem như thắng được triệt để, nhưng thắng quả này Khương Nghiêm rộng lượng tặng cho nàng, ngọn lửa thắng bại nho nhỏ đốt càng cao.
Khương Nghiêm dịu dàng lau sạch cằm cho nàng, nhịn không được nói: "Chị như vậy thật giống mèo tham ăn."
"Hừ, nếu không phải em đột nhiên buông ra, chị sẽ lập tức cắn nát sao?"
"Chị muốn thắng như vậy, em làm sao có thể tiếp tục đối nghịch với chị."
"Vậy em nghiêm túc một chút, đừng chủ động nhận thua không được à."
Thắng vẫn là phải thắng, nhưng bị nhường như vậy, Hạ Y Ninh có chút không phục. Rõ ràng nàng cảm thấy công phu đầu lưỡi, nàng không kém Khương Nghiêm nhiều.
Khương Nghiêm ném khăn giấy, nắm cằm hoàn hảo của nàng nhìn một lần: "Vô cùng sạch sẽ, bây giờ không giống mèo con nữa."
Hạ Y Ninh đưa tay nắm lấy cô, trong mắt vừa giận vừa oán: "Em có nghiêm túc nghe chị nói không?"
Khương Nghiêm trong mắt nhiều ra chút thâm ý, bỗng nhiên hôn qua: "Đương nhiên nghe rồi, chị muốn lại tỷ thí lần nữa, đúng không?"
Hạ Y Ninh đã quen với nụ hôn của cô, trong nháy mắt môi chạm nhau liền chủ động phối hợp. Chỉ là hôn, lại phát hiện ra không đúng.
Nàng muốn so tài chính là cướp anh đào, sao lại bị Khương Nghiêm hôn quên hết tất cả chứ?
Hạ Y Ninh kéo kéo cổ áo cô, ý bảo cô đừng quậy nữa. Ai ngờ Khương Nghiêm chỉ giảm bớt chút sức, cũng không buông môi nàng ra.
"Anh đào không chỉ có một mùi vị như trên đĩa này, chúng ta không nên quá hạn chế."
Hạ Y Ninh nhẹ giọng cười khẽ, làm sao có thể không biết cô nói cái gì.
Vốn đã bị hôn đến có chút mê muội, hiện tại nghe cô nói lời này, Hạ Y Ninh càng ngày càng không tỉnh táo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!