Chương 13: Cái hộp nhỏ

Xe Khương Nghiêm dừng ở cửa Hạ thị, cô gửi tin nhắn cho Hạ Y Ninh, đối phương cũng rất nhanh đã trả lời lại, báo cho biết đã rời khỏi văn phòng. Mùi bánh rán hành trong xe thỉnh thoảng bay tới, khiến cho cô cũng có chút thèm.

Cô mở cửa sổ xe ra một chút, bên ngoài sóng nhiệt từng trận. Nhưng mùa hè càng là như vậy, ở dưới điều hòa ăn bánh rán hành nóng hôi hổi lại càng thích. Hai tay Khương Nghiêm vịn vào tay lái, mười ngón nhảy lên, không hề vì chờ đợi mà phiền não.

Hạ Y Ninh lên xe sau 15 phút. Trong nháy mắt mở cửa, hương thơm tao nhã trên người nàng liền che lại mùi thức ăn mơ hồ trong xe, nhưng không có dính vào môt chút dầu mỡ.

"Vừa rồi tạm thời có chút việc, cho nên chậm trễ, xin lỗi."

"Chị đã rất nhanh rồi, chờ thêm hai chuyến thang máy cũng chỉ có khoảng thời gian này."

Khương Nghiêm đưa bánh hành rán hành qua: "Muốn nếm thử một cái trước không? Em vừa từ trong cửa hàng ra, đây là ông chủ tự tay làm."

Bánh rán hành đã từng chiếm một nửa địa vị trong các cửa hàng đường phố ở Hải Thành, Hạ Y Ninh tự nhiên đối với món ăn này rất quen thuộc. Nàng đi làm cả một ngày có chút mệt mỏi, bị mùi thơm gần ở trước mắt trêu chọc, cảm giác ra vài phần đói khát.

Nàng hơi mím môi, không lập tức nhận lấy, nhưng cũng không từ chối.

Khương Nghiêm cho rằng nàng ngại dầu mỡ, cười nói: "Tay nghề của ông chủ rất tốt, sau khi chị ăn tuyệt đối sẽ không hối hận, tin em."

Hạ Y Ninh bình tĩnh nhìn cô một cái, cũng không phải bởi vì tin tưởng Khương Nghiêm, mà là tin tưởng cửa hàng này. Mẹ Hạ khen bánh rán không dứt miệng khiến nàng còn chưa nếm thử đã có ấn tượng sâu sắc với cửa hàng cũ này, huống hồ mùi thơm mê người này không lừa được người.

Trên mặt nàng rõ ràng có rục rịch, nhưng động tác cũng rất chậm chạp. Lúc đầu Khương Nghiêm có chút khó hiểu, chờ cô nhìn thấy Hạ Y Ninh lấy khăn giấy từ trong túi ra, đột nhiên nhớ tới chú ý tư thái lần đó nàng ăn bánh tart trứng.

"Chị chờ một chút, em nhớ trong xe chắc có bao tay dùng một lần."

Khương Nghiêm ở trong xe tìm kiếm một hồi, từ khi tìm được cửa hàng cũ, cô thường xuyên đóng gói đồ ăn, thỉnh thoảng lái xe trên đường thèm ăn cũng sẽ ăn vài miếng. Cái bao tay kia chính là trước đó không lâu mới để ở trong xe, vừa hay phát huy công dụng.

Hạ Y Ninh đối với sự chu đáo cẩn thận của Khương Nghiêm cũng không bất ngờ, nàng bất ngờ chính là Khương Nghiêm lúc này bình tĩnh. Từ lúc nàng lên xe đến giờ, Khương Nghiêm đối với nàng không xa không gần, không nóng không lạnh, cực kỳ giống ngày thường ở chung với các đồng nghiệp khác trong công ty.

Nàng đối với phương thức ở chung như vậy có chút hài lòng, ít nhất sẽ không làm cho nàng cảm thấy cần thời khắc đề phòng lui về phía sau. Nàng kiên nhẫn chờ Khương Nghiêm tìm bao tay, tầm mắt cũng theo tay Khương Nghiêm tìm kiếm gần đó.

"Tìm thấy rồi."

Khương Nghiêm vui vẻ rút ra một chiếc bao tay trong suốt, không chú ý tới ngay cả một cái hộp nhỏ khác trong góc cũng kéo ra.

Cô đối với cái hộp kia không có ấn tượng, chờ Hạ Y Ninh nhận lấy bao tay, cô liền khom lưng nhặt đồ vật rơi ở dưới chân.

Không ngờ tới lúc cô cầm hộp trong tay vừa nhìn, thiếu chút nữa hít thở không thông. Không biết là đồng đội chó nào bỏ vào trong xe cô lúc nào, may mắn không có mở ra, bằng không cô làm sao giải thích được!

Nhưng mà hiện trạng cũng không khá hơn chút nào, không gian trong xe cũng chẳng có  bao nhiêu chỗ trống, đồ vật trong tay cô tự nhiên tránh không thoát tầm mắt của Hạ Y Ninh. Chiếc hộp hình vuông in đôi môi đỏ mọng và ngón tay dài này, mặt trên rõ ràng viết mấy chữ to "Sức hấp dẫn của đầu ngón tay" mà người Trung Quốc xem đều hiểu.

Hơn nữa nhãn hiệu này khoảng thời gian trước hôn nhân đồng tính được thông qua không lâu đã làm rất nhiều quảng cáo, chữ đóng gói này, muốn người ta không nhận ra cũng khó.

"Cái này có lẽ là lúc trước bạn em để quên trên xe em, tối nay em hỏi xem là của ai." Khương Nghiêm xấu hổ nhét cái hộp vào ngăn kéo nhỏ, nhưng trên mặt ngoại trừ xấu hổ cũng không thấy chột dạ.

Hạ Y Ninh cũng ngẩn ra, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ nhìn thấy cái này trong xe Khương Nghiêm. Bất ngờ trong lòng cảm thấy có chút kỳ lạ, giống như là buồn bã lại giống như là thất vọng.

"Lần sau trong xe cố gắng ít để lại đồ không thuộc về em, nếu bị người khác nhìn thấy, dễ sinh ra hiểu lầm."

Khương Nghiêm cũng cảm thấy cô nên đưa xe đi kiểm tra một lần, quỷ mới biết đám đồng đội chó kia lúc đi nhờ xe cô còn nhét cái gì vào khe hở trong góc.

"Được, ngày mai em sẽ dọn dẹp một lần."

Nhiệt độ của bánh rán hành thấp hơn rất nhiều so với lúc mới ra lò, nhưng khi Hạ Y Ninh lấy nó ra khỏi túi, cũng không cảm thấy chỉ còn lại dầu mỡ lắng đọng.

Mùi thơm của bán rán hành vẫn còn, thơm mà không ngấy làm cho người ta thích.

Hạ Y Ninh nhẹ nhàng cắn một miếng, giòn mà không mỏng, tầng lớp rõ ràng, mùi thơm dần dần nồng đậm, cảm giác mềm mại và nhuận dầu chiếm cứ khoang miệng.

"Thế nào, cũng rất ngon nhỉ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!