Chương 12: Truyền thừa và sáng tạo

Số lượng Khương Nghiêm mang đến không nhiều lắm, vừa nhìn đã biết là đặc biệt mang tới cho mẹ Hạ. Hạ Y Ninh lúc này không ở nhà, Khương Nghiêm cũng không cảm thấy quá gò bó.

Mẹ Hạ bảo người giúp việc đi xếp đĩa thuận tiện hâm nóng một chút, dẫn Khương Nghiêm đi đến nhà ăn, vừa đi vừa hỏi: "Bánh rán là ngọt hay mặn?"

"Dì à, con mua cả hai vị, nhưng con thích ăn mặn hơn."

Mẹ Hạ cười chờ người giúp việc đưa bánh rán đã hâm nóng tới, sau khi hâm nóng mùi thơm càng nồng nàng, nhẹ nhàng ngửi một cái, ký ức đã lâu mơ hồ gợi lên.

Bà chậm rãi nếm vài miếng, vẻ mặt trang trọng, khiến Khương Nghiêm cũng có chút căng thẳng.

"Đúng là tìm đúng người rồi, xem ra tin tức của con rất tinh thông."

Khương Nghiêm đương nhiên sẽ không nói ra kế hoạch của Lê Tử Phong, chỉ chọn một phần có thể nói trong đó giải thích: "Con nghe nói có một cửa hàng cũ làm những món ăn vặt truyền thống này đặc biệt chính cống, nên đi ăn vài lần, phát hiện mùi vị thật sự rất ngon, cho nên mới muốn thêm vào trong tiệc cưới."

Mẹ Hạ gật đầu đồng ý, thái độ kiên quyết hơn lần trước chỉ nghe cô nói. Có nhiều thứ, nói nhiều lần nữa cũng không có sức thuyết phục bằng ăn một lần, đây còn không phải mới ra lò, cũng đã rất lay động bà. Nếu là đầu bếp làm ngay trong khách sạn, không sợ không chinh phục được khẩu vị của những khách mời kia.

"Vậy con đã nói chuyện với ông chủ chưa? Về phương diện giá cả thì dễ thương lượng, hoặc là có điều kiện khác cũng có thể thương lượng."

Khương Nghiêm thấy mẹ Hạ nhả ra, trong lòng cũng vui vẻ. Nhưng nhớ tới thái độ của ông chủ, cô còn không dám đảm bảo 100%.

"Tạm thời gặp chút khó khăn, ông chủ nói tiệc cưới này cao cấp quá, ông ấy không làm được."

"Chỉ là một món ăn vặt thôi mà, sẽ không ảnh hưởng gì, lại nói có thể trúng cử tiệc cưới lần này, cũng tương đương với một lần tuyên truyền cho cửa hàng ông ấy, cớ sao lại không làm chứ?"

Khương Nghiêm cũng khuyên ông chủ như vậy, nhưng dường như ông ấy không thích nổi tiếng.

"Con nghĩ ông ấy hẳn là có băn khoăn khác. Thật ra cũng không thể ép buộc ông ấy, chỉ là cảm thấy hơi đáng tiếc."

Đây là lời nói thật, so với Lê Tử Phong lòng tràn đầy hài lòng muốn kiếm tiền từ cửa hàng cũ, Khương Nghiêm lại muốn hiện ra hương vị ẩm thực truyền thống, để cho càng nhiều người hiểu rõ.

Mẹ Hạ suy nghĩ một chút, cũng không nói chết. Chỉ là mùi vị chờ đợi đã lâu này hôm nay gặp lại, thật sự khó có thể dễ dàng từ bỏ.

"Còn vài ngày nữa là tới tiệc cưới, con thử lại xem, yêu cầu cao một chút cũng không sao."

Là hào môn đỉnh cấp, nhà họ Hạ cũng không tiếc rẻ chi tiêu, mẹ Hạ đương nhiên hy vọng tiệc cưới của con gái cưng không để lại bất kỳ tiếc nuối nào, cố gắng đạt tới hoàn hảo nhất.

Khương Nghiêm thấy bánh rán dễ dàng chinh phục bà Hạ kén chọn, trong lòng càng thêm tin tưởng vào cửa hàng cũ, cũng càng không muốn cửa hàng như vậy bị nhà họ Lê thu mua. Đối với nhà họ Lê trong chuỗi nhà hàng chủ lực mà nói, tỷ lệ chiếm hữu thị trường và tính phục chế mới là thứ bọn họ theo đuổi.

Về phần truyền thừa và hương vị, bọn họ căn bản không quan tâm.

Khương Nghiêm lại đến cửa hàng cũ, chỉ là không vội đi vào mua đồ ăn. Cô đến khu dân cư gần đó dạo một vòng, đụng phải người mấy ngày hôm trước cũng ở trong tiệm. Mấy người này cũng có ấn tượng với Khương Nghiêm, một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp cứ vài ngày lại đến tiệm, muốn cho người xem nhẹ cũng khó.

"Sao hôm nay không đến tiệm?"

"Vẫn chưa đói ạ, lát nữa lại đi. Trước kia cháu không thường tới đây, cho nên muốn xem cảnh vật xung quanh."

Đây là điển hình của khu thành cổ Hải Thành, có kiến trúc cổng đá nổi tiếng nhất, đương nhiên cũng có người Hải Thành kiên trì ở nơi này mà không chịu dọn đi.

"Cô gái này thật thú vị, người ta trẻ tuổi đều thích đi dạo trung tâm thương mại, cháu thì ngược lại, chạy đến xem ngõ nhỏ."

Bọn họ nói chính là ở trung tâm thương mại cao cấp cách đó không xa, tụ tập thương hiệu lớn, là các cô gái trẻ tuổi thích nhất.

"Mỗi người đều có đặc trưng riêng, không mâu thuẫn." Khương Nghiêm ngược lại không nâng đỡ, ngữ khí ôn hòa và tính cách lạnh nhạt rất được những người lớn tuổi này yêu quý.

Bọn họ tùy tiện trò chuyện, nói chút việc nhà, Khương Nghiêm cũng hỏi thăm được một ít về tình hình cửa hàng cũ.

"Lão Tiền có đôi khi rất cố chấp, cháu xem ông ấy mười mấy năm cũng không muốn bài trí mặt tiền cho đàng hoàng là biết." Những người này và ông chủ tiệm đã làm hàng xóm mấy chục năm, quan hệ cũng không chỉ là thực khách và thương gia đơn giản như vậy.

"Bây giờ làm ăn không thể chỉ nói hương vị thế nào, còn phải xem tuyên truyền đóng gói, phải làm marketing gì. Chúng ta lớn tuổi rồi, không chú ý những thứ này cũng chỉ quen biết hương vị. Nhưng người trẻ tuổi không hiểu những thứ này, có một số người vừa nhìn cửa hàng này vừa cũ vừa quê mùa, cũng lười bước vào."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!