Chương 10: Cơ hội đầu tư

Lên máy bay trực thăng trở lại trấn nhỏ, các cô đi đến nơi đã đặt trước rửa mặt chải tóc sửa soạn lại. Hạ Y Ninh uống hai ly trà nóng, trạng thái rõ ràng tăng trở lại. Diệp Thần Thần vẫn có chút không yên tâm, thỉnh thoảng đi đến nắm tay nàng.

"Đã không sao rồi, vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn."

"Ngoài ý muốn mới đáng sợ, rõ ràng có dán miếng giữ nhiệt, đến đó một chút tác dụng cũng không có."

Hạ Y Ninh cười nói: "Tác dụng vẫn còn một chút, chứ không đến ba tấm ảnh đầu chị cũng không chịu nổi."

Diệp Thần Thần bình thường tùy tiện, nhưng khi thật sự nhìn thấy Hạ Y Ninh không thoải mái, cả người đều luống cuống. Dọc đường đi cứ quan tâm trạng thái của chị họ, hiện tại tỉnh táo nhớ lại chi tiết, còn cảm thấy rất đáng sợ.

"Nếu không phải Khương Nghiêm phát hiện trước, nói không chừng còn chưa đợi em đưa quần áo qua chị đã ngất xỉu rồi." Thân thể mềm mại lộ ra bờ vai thơm ngát ngã xuống sông băng, hình ảnh đó chỉ là tưởng tượng đã làm người ta chua xót.

Hạ Y Ninh cũng có chút hoảng hốt với cái ôm bất thình lình kia, lúc ấy nàng thật sự là có chút không chịu nổi, sau khi được Khương Nghiêm ôm lấy theo bản năng kề sát nàng, hấp thu ấm áp.

Bây giờ nhớ lại, sở dĩ có thể cảm nhận được ấm áp nhanh như vậy, cũng là bởi vì quần áo trên người Khương Nghiêm cũng rất mỏng manh. Nàng cảm nhận được, là nhiệt độ cơ thể Khương Nghiêm.

"Hôm nay đột nhiên nổi gió làm chậm trễ thời gian, là chị chuẩn bị không đầy đủ."

Công tác chuẩn bị của Hạ Y Ninh cũng không phải là không đầy đủ, chỉ là muốn kiên trì trên sông băng hơn nửa giờ như vậy, quả thật là thử thách rất lớn.

Sau giờ nghỉ trưa, bọn họ đến một quán cà phê nổi tiếng trong thị trấn để uống trà chiều. Buổi sáng cuống quít một trận, cơm trưa cũng không có khẩu vị, hiện tại mới chính thức có du lịch thoải mái theo ý thích.

Khương Nghiêm ngồi đối diện hai người, chậm rãi uống cà phê.

Lúc Hạ Y Ninh nhìn thấy cô, trước tiên đã cảm ơn cô. Nhưng vẻ mặt nàng có chút phức tạp, Khương Nghiêm cảm thấy ngoài lời cảm ơn, dường như nàng còn muốn nói gì đó.

Có lẽ là ngại Diệp Thần Thần ở bên cạnh, không tiện nhiều lời, Hạ Y Ninh vẫn không thể nào nói chuyện.

"Khương Nghiêm, hôm nay biểu hiện của chị ở sông băng rất tốt, buổi trưa tôi đã nói với dì rồi, chị nhất định có thể thêm điểm."

Khương Nghiêm ngoài cười nhưng trong không cười đáp lại cô nàng: "Vậy thật sự cám ơn em nhé."

"Tôi là vì giúp chị mau chóng đạt được tán thành của mẹ vợ, dì tôi yêu cầu rất cao, về sau chị nhất định sẽ cảm kích dụng tâm lương khổ của tôi."

Mẹ Hạ coi thường cô, Khương Nghiêm đương nhiên hiểu. Nhưng Hạ Y Ninh có ý thức giảm bớt cơ hội tiếp xúc của hai người, loại trải nghiệm khó chịu này thật ra không tính là nhiều.

Bất cứ ai có lòng tự trọng mạnh mẽ đều không thể chịu đựng được cảm giác bị coi thường. Khương Nghiêm chỉ là an ủi chính mình nói đây là bởi vì hình tượng quá khứ của nguyên chủ quá mức thất bại, nhưng hiện tại thừa nhận rơi vào trên người mình, cảm giác cũng không dễ chịu.

Hạ Y Ninh còn mang tài liệu đến, nhưng cũng không chuyên chú vào trong đó. Khương Nghiêm và Diệp Thần Thần đối thoại, nàng trên cơ bản đều nghe lọt tai. Chỉ là suy nghĩ của nàng lại thỉnh thoảng trở lại buổi sáng ở trên sông băng, lúc nàng dần dần bị đông lạnh đến càng ngày càng khó chịu, có người từ lòng bàn tay truyền lại ấm áp đến trên mặt của nàng, sau đó có đôi môi mềm mại đặt lên môi nàng.

Đây là lần đầu tiên nàng và Khương Nghiêm tiếp xúc thân mật như vậy, nàng lại không thể chỉ trích Khương Nghiêm nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Bốn năm qua, Khương Nghiêm đối với tâm tư của nàng đã không cần đoán nữa, nhưng Hạ Y Ninh lại đoán không ra người ngồi đối diện trước mắt mình, rốt cuộc trong lòng đang suy nghĩ gì.

Nếu Khương Nghiêm muốn chiếm tiện nghi của nàng, tại sao nụ hôn kia không khiến nàng cảm thấy phản cảm? Hạ Y Ninh cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng lại không tìm được manh mối.

Thấy nàng vẫn luôn tự do bên ngoài, Khương Nghiêm đành phải chủ động hỏi Hạ Y Ninh: "Chị cảm thấy phong cảnh sông băng thế nào?"

Hạ Y Ninh lúc này mới thu hồi suy nghĩ, chuyển tầm mắt nhìn cô, một lát sau mới nói: "Phong cảnh rất đẹp, chỉ là nhiệt độ hơi thấp một chút."

Diệp Thần Thần ở bên cười rộ lên: "Người khác đi đều có biện pháp giữ ấm, dũng cảm như hai người, không có mấy đôi."

Lúc trước Khương Nghiêm cũng nhìn thấy những tài liệu Hạ Y Ninh mang đến, biết nàng tới đây phần lớn là vì lý do công việc.

"Có phù hợp với mong muốn khảo sát của chị không?"

Nói đến công việc, Hạ Y Ninh ngược lại bình tĩnh tự nhiên hơn nhiều. Tuy rằng Khương Nghiêm còn chưa chính thức bước vào Hạ thị, nhưng đây cũng không phải là bí mật thương mại, không cần phải cố ý giữ bí mật.

"Thiết kế tuyến đường còn cần tỉ mỉ hơn một chút, có một số thắng cảnh tôi cảm thấy có thể đổi mới."

"Ví dụ như thêm vào thị trấn này, thay thế cái trước khi chúng ta khởi hành buổi sáng?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!