Tháng hai đi qua, tháng ba tới, trận tuyết cuối cùng ở phương Nam cũng đã tan hết, mầm xanh bắt đầu nhú lên khỏi mặt đất, chiếc áo phao đã mặc cả mùa đông rốt cuộc cũng có thể cất đi.
Mùa xuân đã đến thật rồi.
Trạch Hòa Sắc bước đi trong một mùa ẩm ướt như vậy. Ngày tháng trôi qua, có Diêm Bồi Chu ở bên trông chừng nên vẫn phải sống tiếp, thêm nữa là Lục Lục cũng hay nhắn tin hỏi han, bộ truyện mới của cậu đã bắt đầu đăng rồi.
Cậu cười thường xuyên hơn, thỉnh thoảng còn cùng Diêm Bồi Chu ra ngoài dạo chơi, thật sự đã trở lại cây cầu trên cao, cũng thật sự nhìn thấy hoa nở.
Tháng ba, hoa giấy là rực rỡ nhất. Chúng phủ đầy từng góc thành phố, cánh hoa mỏng manh dễ vỡ, nhưng lại mang sức sống ngoan cường không thể tưởng tượng nổi.
Cậu nhặt vài bông rơi, định đem về ép để làm đánh dấu sách, Diêm Bồi Chu nắm lấy đầu ngón tay lạnh lạnh của cậu, đúng lúc khoác áo ngoài lên người cậu.
Mọi thứ đều đang dần tốt lên — thật sự vậy sao?
Trạch Hòa Sắc vẫn nghi ngờ điều đó, cả lúc đờ người trong nhà tắm cũng dùng để nghĩ về nó.
Diêm Bồi Chu không ở trong phòng tắm.
Vì là người yêu nên hắn dành cho cậu sự tôn trọng hoàn toàn, không còn vô cớ xông vào như khi mới gặp nữa, cũng vì vậy mà không nhìn thấy cậu đang sụp đổ trong im lặng dưới dòng nước.
Ý thức được mình đã ngâm quá lâu, cậu vội chỉnh lại cảm xúc, tắt vòi sen, vừa mở cửa bước ra đã bị dọa giật mình.
Diêm Bồi Chu đang dựa vào tường chờ cậu.
"Em tắm hơi lâu rồi đấy."
Trạch Hòa Sắc giả vờ không hiểu, đôi mắt đen láy không động đậy: "...?"
Diêm Bồi Chu không nói gì thêm, ấn cậu ngồi xuống mép giường, giúp cậu sấy tóc.
Thực ra cậu đại khái cảm nhận được sự lo lắng của Diêm Bồi Chu, nên viện cớ nói trong lúc tắm thường có cảm hứng, không để ý thời gian, nhưng trong lòng lại rõ mồn một: cậu lại bắt đầu tiêu cực rồi.
Không phải kiểu xung động có thể tự tiêu tan chỉ vì được minh oan, được người yêu thương. Mùa xuân đến, có những gen trong cậu cũng thức tỉnh theo.
Bộ truyện trông như đang được đăng đều đặn, nhưng thực chất đều dựa vào bản nháp đã chuẩn bị từ trước.
Cậu không thể vẽ tiếp được nữa.
Chỉ cần ngồi vào bàn, mở máy tính ra là tay lại không cử động nổi, giống như cái cổ họng của cậu, không thể phát âm theo ý mình..... không thể nhúc nhích, không thở nổi. Cậu không muốn thế này mà.
Không ai thích sống như vậy, như một cây nấm ngốc nghếch, trốn trong khu rừng bê tông cốt thép, chờ một cơn mưa xối xả đổ xuống, dìm ngập cả thế giới, cuốn mình đi cùng.
Diêm Bồi Chu tưởng cậu đang bí ý tưởng, bảo cậu ra ngoài dạo cho khuây khỏa. Trạch Hòa Sắc gật đầu, gấp tập bản thảo đầy chữ lại nhiều lần, nhét vào ngăn kéo.
Đó là ngày cuối cùng của tháng ba. Sau buổi dạo chơi về, đúng như mong đợi của Trạch Hòa Sắc, thành phố bắt đầu bước vào giai đoạn mưa nhiều.
Sau cơn mưa xuân kéo dài suốt đêm, cậu ngủ không yên, nửa đêm tỉnh dậy nghe trong tường vang tiếng như bi ve thủy tinh lăn, từng tiếng từng tiếng không ngớt, liên tục va vào dây thần kinh của cậu.
Ngoài trời mưa rơi, trong phòng thì im ắng mà chẳng hề yên bình.
Diêm Bồi Chu nằm bên cạnh cậu mở mắt ra.
Trạch Hòa Sắc thấy như mình sắp phát điên, cậu cần thứ gì đó để chuyển hướng sự chú ý, liền kéo chăn ngồi dậy, tay còn lại siết lấy cánh tay mình.
"... Em muốn dao." Cậu nhìn Diêm Bồi Chu, ánh mắt là đang cầu xin.
Diêm Bồi Chu từ chối dứt khoát: "Không được."
Trạch Hòa Sắc thấy hơi tức. Cậu không hiểu vì sao bản thân lại có quyền tức giận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!