Chương 7: (Vô Đề)

Khi Phó Châu từ trên lầu đi xuống, bàn ăn đã được chuẩn bị sẵn sàng, Úc Linh đã ngồi chờ được một lúc ở đó.

Trong bữa ăn, Phó Châu không có thói quen nói chuyện, mà Úc Linh cũng ít lời.

Vì vậy, dù tối nay có thêm một người, bầu không khí trong phòng ăn vẫn rất yên tĩnh.

Sau bữa cơm, Phó Châu nhắc đến chuyện để Úc Linh tiếp tục đi học.

"Gần đây, tôi có tìm hiểu về một trường đại học tư. Cơ sở vật chất, môi trường và đội ngũ giảng dạy đều rất tốt, lại gần trang viên."

Phó Châu nhận chiếc máy tính bảng từ Tần quản gia, mở ra phần giới thiệu về trường và đặt trước mặt Úc Linh.

Vì thường xuyên làm việc và quen với việc ra lệnh, đưa ra quyết định, nên khi nói đến những vấn đề quan trọng, Alpha này không hề biết bản thân đang thể hiện thái độ nghiêm túc trong công việc.

Hắn nhìn Úc Linh như một người thầy tận tâm, nói: "Quy định trong trường cũng khá linh hoạt, đến tháng mười năm nay mới chính thức khai giảng. Tôi muốn hỏi ý kiến của cậu."

Khi ánh mắt của đối phương nhìn qua, Úc Linh theo bản năng trở nên nghiêm túc hơn, ngồi thẳng dậy.

Dù nói là hỏi ý kiến Úc Linh, nhưng thực tế, ở phần cuối của tài liệu giới thiệu, ngay cả đơn đăng ký dự thi cũng đã được chuẩn bị sẵn sàng rồi.

Kể từ khi Úc Linh chuyển đến trang viên, Phó Châu chưa bao giờ can thiệp vào cuộc sống cá nhân của cậu.

Hắn chỉ đưa ra một chỉ thị duy nhất cho Tần quản gia: Hãy cố gắng đáp ứng mọi yêu cầu của Úc Linh, tôn trọng mọi mong muốn của cậu ấy.

Duy chỉ có việc đi học là điều mà Phó Châu đã quyết định từ trước.

Tuy vậy, hắn chưa từng nghĩ rằng Úc Linh lại không muốn.

Hắn đã tìm hiểu qua, biết được thành tích của Úc Linh khi còn học trung học khá tốt. Chỉ vì phải làm liệu pháp an ủi cho Phó Khai nên cậu mới bỏ lỡ cơ hội vào đại học.

Phó Châu từng nghĩ, việc được tiếp tục học đại học sẽ khiến Úc Linh vui vẻ.

Nhưng khi câu nói của hắn vừa dứt, Phó Châu nhận thấy sắc mặt của Úc Linh nhanh chóng tái nhợt, cả người cậu trở nên bồn chồn, không yên.

Trong một thoáng, Phó Châu còn tưởng rằng có lẽ là do thái độ của mình.

"Úc Linh?" Hắn hơi nghiêng người, giọng nói trở nên dịu dàng, "Xin lỗi, có phải tôi đã làm cậu sợ không?"

Úc Linh không ngờ rằng hắn lại nói như vậy, cậu vội lắc đầu: "Không phải đâu ạ."

Sự bao dung của Phó Châu khiến tâm trạng của cậu dịu lại phần nào, nhưng đôi mày vẫn cau chặt.

Úc Linh thật sự rất sợ trường học.

Có lẽ vì tính cách không tốt, giáo viên và bạn bè đều không thích cậu.

Úc Linh không kết bạn được ở trường, cậu sẽ khiến bất cứ ai kết bạn với mình cũng bị bắt nạt theo.

Ngoài việc chế giễu pheromone của cậu khó ngửi, thì các bạn học còn rất thích trêu chọc cậu, chẳng hạn như ném sách vở của cậu vào thùng rác. Mỗi lần vì không tìm thấy sách mà đến lớp trễ, cậu sẽ lại bị giáo viên mắng.

Cậu còn thường xuyên bị cướp mất bữa sáng và tiền tiêu vặt, dẫn đến việc cậu thường bị tụt huyết áp và ngất xỉu. Nhiều lần như vậy, giáo viên cũng không tin cậu nữa, luôn trách cậu giả bệnh để trốn học.

Những chuyện như vậy đã lấp đầy quãng thời gian đi học của Úc Linh.

Trong suy nghĩ của cậu, trường học là nơi chỉ có bị bắt nạt, cậu luôn sợ hãi mỗi khi phải bước vào cổng trường.

Nhưng Úc Linh cũng biết rõ, nếu muốn có khả năng tự lập về tài chính, cậu buộc phải đến trường để học hỏi kiến thức.

Cơ hội vào đại học là rất hiếm có, Phó tiên sinh đã chủ động tạo điều kiện tốt như vậy cho cậu, cậu không nên không biết điều.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!