Chương 41: Ngoại truyện 2: Kỳ mẫn cảm P2

Phó Châu đỡ cậu ngồi thẳng dậy, sau đó thu tay về, nhẹ nhàng đặt lên đầu gối đang quỳ nửa chừng của Omega.

Úc Linh vốn đã mềm nhũn toàn thân, khi không còn được Phó Châu giữ, eo cậu nhanh chóng sụp xuống, buộc phải dựa vào ngực hắn để giữ vững tư thế ngồi.

Omega vừa nghe xong lời tỏ tình dịu dàng của Phó Châu, khuôn mặt lúc này hãy còn ngơ ngác.

Tư thế này không phải lần đầu họ sử dụng, nhưng trước đây đều là Phó Châu nắm quyền chủ động. Úc Linh chỉ cần mềm mại thuận theo, để mặc người khác điều khiển.

Ánh mắt Úc Linh mơ hồ, lòng bàn tay cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể nóng rực của Alpha, cùng với nhịp tim mạnh mẽ và nhanh chóng, như đang thúc giục cậu.

Phải mất một lúc, cậu mới nhận ra lần này Phó Châu hoàn toàn không có ý định giúp cậu, mọi thứ đều phải tự mình xoay sở.

Omega cảm thấy rất khó khăn, có chút tủi thân bĩu môi, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn liếc nhìn ra phía sau, cố gắng chống người làm theo.

Động tác của Úc Linh rất chậm, lại vô cùng vụng về, va vấp không ngừng.

Đặc biệt là tư thế này hoàn toàn nằm trong tầm mắt của Phó Châu, hắn chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy, khiến Úc Linh xấu hổ đến mức cổ đỏ bừng, gần như muốn khóc.

Vì lo sợ, cậu không dám tiếp tục, lại chẳng thể làm được toàn bộ.

Chống cự một lúc, sức lực của Úc Linh không chịu nổi, căn bản không thể kiên trì lâu.

Chưa bao lâu, Omega bắt đầu sụp đổ, nước mắt trào ra.

"... Phó tiên sinh," Gò má và mí mắt Úc Linh đỏ ướt một mảng, giọng nói đầy vẻ nức nở, "Ngài giúp em đi, em làm không được."

Lời vừa dứt, dường như Phó Châu cũng nhận ra như thế là đủ. Hắn vòng tay ôm lấy eo Úc Linh, để cậu ngả lưng xuống giường, đổi lại vị trí của cả hai.

Úc Linh ngửa cổ, hơi thở lập tức khựng lại trong chốc lát.

Chỉ có động tác lau nước mắt cho cậu là dịu dàng.

Lần đánh dấu hoàn toàn đầu tiên thực sự mất rất nhiều thời gian để thích ứng.

Đối với một Omega còn quá non nớt, quá trình này phần lớn là sự dày vò.

Thế nhưng, Úc Linh vẫn giống như lần trước, gần như suốt cả quá trình không phát ra âm thanh nào, cũng không hề có hành động phản kháng. Cậu thậm chí còn cố gắng điều chỉnh nhịp thở để phối hợp.

Ngược lại, đến đoạn cuối, khi mọi thứ bắt đầu tiến triển tốt hơn, Úc Linh cảm thấy căng đầy, bất chợt nhận ra phía trước có một chỗ nhô lên.

Khoảnh khắc ấy, cảm giác sợ hãi cùng tâm trạng bị chinh phục hoàn toàn trong quá trình đánh dấu trọn vẹn chồng chéo lên nhau, hoàn toàn đánh gục cảm xúc vốn đã mong manh của Omega. Gương mặt Úc Linh tái nhợt, cậu sợ đến mức bật khóc thành tiếng.

Toàn thân cậu đều căng cứng, Phó Châu nhận ra điều bất thường, liền cúi người xuống nhìn cậu, cơ thể hắn rịn đầy mồ hôi nóng hổi.

Alpha cau mày, gân xanh trên trán giật mạnh, không hiểu tại sao Úc Linh lại khóc thảm thiết như vậy. Hắn khàn giọng, vẻ mặt căng thẳng: "Bé cưng, đừng khóc, chỗ nào đau sao?"

Úc Linh khóc nức nở dữ dội, hoàn toàn không thể nói rõ lời. Phó Châu ghé sát, kiên nhẫn lắng nghe hồi lâu mới tạm thở phào, vừa cười vừa liên tục đặt những nụ hôn dịu dàng lên người cậu.

Hắn vừa hôn vừa dỗ dành bằng giọng điệu rất nhẹ nhàng

"... Sẽ không làm hỏng đâu, tôi hứa." Một tay hắn nhẹ nhàng xoa xoa, rồi bảo Úc Linh thả lỏng một chút.

Lần đánh dấu hoàn toàn kết thúc, bên ngoài trời cũng gần sáng.

Trong phòng ngủ, mùi pheromone vẫn còn nồng đậm. Dù đã bật hệ thống thông gió nhưng mùi trong không khí cũng khó mà tan đi.

Ga trải giường và vỏ chăn đều bị vò nhàu ướt đẫm, Phó Châu đã thay mới tất cả.

Không bật đèn, ánh sáng buổi sớm từ ngoài cửa sổ hắt vào khiến trong phòng không quá tối.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!