Họ mãi đến hơn 4 giờ sáng mới ngủ, vậy mà chưa đến 7 giờ, chuông điện thoại của Phó Châu đã reo lên.
Dưới ảnh hưởng của thói quen dậy sớm lâu năm, Phó Châu nhanh chóng mở mắt. Phản ứng đầu tiên là lấy điện thoại tắt tiếng chuông.
Trong phòng ngủ, ánh sáng mờ tối, nhiệt độ dễ chịu, chăn đệm ấm áp.
Thân hình mềm mại, ấm nóng trong vòng tay khiến Phó Châu khẽ điều chỉnh tư thế, cúi đầu nhìn xuống.
Úc Linh khi ngủ một mình luôn thích tự cuộn tròn thân thể.
Nhưng không biết từ bao giờ, mỗi khi ngủ cùng Phó Châu, cậu lại luôn tìm cách rúc vào lòng hắn, như muốn giấu mình vào đó.
Theo cử động của cánh tay Phó Châu, vòng ôm quanh người cũng rời đi. Úc Linh nhúc nhích, có vẻ sắp tỉnh.
Nhưng có lẽ vì tối qua ngủ quá muộn, cơn mệt mỏi vẫn còn đè nặng. Omega chỉ khẽ ôm chặt cánh tay của Phó Châu, cọ nhẹ má lên vai hắn, rồi lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Cánh tay của Phó Châu không dám nhúc nhích nữa, hắn từ bỏ ý định ra ngoài nghe điện thoại.
Người gọi đến là Tống Trân Thư. Cả bà và Phó Kính Sơn đều quen dậy sớm. Khi xuống lầu, thấy phòng của Phó Châu và Úc Linh vẫn tối đen như mực, bà dặn dò người giúp việc chuẩn bị bữa sáng muộn hơn cho họ.
Không ngờ lại được báo rằng cả hai đã vội vã lái xe rời đi từ đêm qua.
Tống Trân Thư lập tức nhíu mày, nghi ngờ có chuyện gì gấp gáp nên mới gọi điện hỏi ngay từ sáng sớm.
Khi điện thoại kết nối, giọng bà trầm xuống, mang theo sự lo lắng:
"Làm sao nửa đêm lại bỏ đi, có chuyện gì xảy ra à?"
Phó Châu hạ giọng, trấn an:
"Mẹ đừng lo, không có chuyện gì đâu."
Tống Trân Thư biết hắn luôn làm việc thận trọng, nghe giọng điệu bình tĩnh, lại rất thoải mái của hắn, bà mới yên tâm hơn một chút.
"Vậy thì làm sao, đi gấp như thế làm gì?" Tống Trân Thư đi một vòng quanh nhà, giọng không mấy vui vẻ, nhẹ nhàng trách móc: "Quà và quần áo của Tiểu Linh đều không mang đi."
Khi đi đến khu vực cửa chính, giọng nói thường ngày dịu dàng của bà bỗng cao hơn một chút:
"Ngay cả giày cũng không mang à?"
Tối qua vì quá vội vàng, chỉ có Phó Châu thay tạm một đôi giày thể thao để lái xe.
"......"
Ngón tay đang khẽ vuốt ve cơ thể Úc Linh khẽ khựng lại. Phó Châu dừng lại một lúc, giọng điệu vẫn giữ nguyên.
"Giày và quần áo cứ để ở chỗ mẹ đi. Lần sau Úc Linh qua lấy mặc cũng được."
"Còn quà thì chiều nay con sẽ nhờ người đến lấy."
Khi đang nói chuyện, dường như trong giấc ngủ Úc Linh nghe được âm thanh, tưởng đã đến giờ dậy. Cậu mơ màng ngẩng đầu, gọi một tiếng "Phó tiên sinh".
Giọng cậu rất nhỏ, nhưng trong căn phòng yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy được này, người ở đầu dây bên kia tự nhiên cũng nghe thấy.
Bên kia, giọng của Tống Trân Thư bỗng im bặt.
Phó Châu tranh thủ một tay ôm lấy eo Úc Linh, kéo cậu vào lòng.
Ngón tay Alpha khẽ xoa nhẹ lên gáy cậu, khiến Úc Linh nhanh chóng gục đầu ngủ tiếp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!